
Có nên rời xa khi người yêu đang gặp khó khăn?
Tôi vốn dĩ thấy khó khăn đối với chuyện gần gũi nam nữ, lại đọc những đoạn chát anh quan hệ với những người con gái khác, anh so sánh với tôi, tôi hầu như không muốn ngồi gần anh thì làm sao để có thể sống cùng anh.
Chào các bạn độc giả!
Từ nhỏ tôi đã sống trong sự bất hạnh của ba mẹ, đó là một cuộc hôn nhân không bình thường. Tôi chứng kiến ba mẹ tôi cùng nhau quan hệ với người thứ 3 trong chính nhà mình. Rồi tôi bị lạm dụng tình dục bởi khách của ba mẹ. Khi tôi 23 tuổi, chứng kiến mẹ ngủ với gã công nhân làm thuê ngay trong phòng tôi. Tôi bắt mẹ chọn tôi thì đuổi gã công nhân ra khỏi nhà, nhưng mẹ mặc kệ tôi nhảy từ lầu 2, mẹ không thể cho gã nhân tình nghỉ việc và họ ngang nhiên qua lại với nhau.
Tôi không dám nói cho các anh chị biết, không muốn họ cũng bị từ bỏ như tôi. Tôi cố gắng níu kéo, cố tạo niềm vui, sự gắn bó, yêu thương mẹ nhiều hơn vì nếu mẹ bỏ gia đình theo gã nhân tình kia thì anh tôi biết nói sao với vợ, chị tôi còn có thể ngẩng cao đầu với chồng và gia đình chồng? Tôi sống với bao nỗi chua cay khi nằm trên chiếc giường kinh tởm đó. Đối với tôi tình dục là một thứ ghê sợ. Nhưng tôi vẫn cố gắng học hành, cố gắng sống thật tốt và đã có có được một công việc, một vị trí nhất định.
Tôi luôn ao ước có một gia đình riêng hạnh phúc, như vậy cuộc sống của tôi sẽ không quá phụ thuộc vào cha mẹ, để tôi có được sự bình yên cho riêng mình. Thế nhưng chuyện tình yêu của tôi cũng lắm gian truân. Chúng tôi lớn lên bên nhau, rồi yêu nhau cách đây 10 năm. Giữa tôi và anh ngoài tình yêu có tình bạn, tình nghĩa. Tôi và anh là một sự bù trừ của số phận, những gì tôi không có được thì anh có trọn vẹn, anh sống một thế giới hoàn toàn khác với tôi vì thế những nỗi niềm của tôi anh không bao giờ có thể hiểu thấu.
Chúng tôi như hai thái cực khác nhau: anh thích đám đông, tôi thích yên lặng; anh thích ăn diện, tôi không quan tâm nhiều đến hình thức; nhưng ở bên nhau tôi thấy mình và anh đều đã thay đổi để có thể hòa hợp. Vậy mà mọi chuyện chỉ tốt đẹp trong một năm đầu tiên, còn những năm sau là những năm đầy sóng gió. Dường như tôi không có được những điều anh tìm kiếm, nên anh liên tục thích những cô gái sành điệu, thời thượng.
Tôi ngụp lặn trong những chuỗi dài đau khổ, đứng dậy, tha thứ, vun vén và lại đau khổ. Có lần chúng tôi chia tay cả năm mới quay lại, nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Khi khả năng tha thứ đã cạn kiệt, tôi nói lời chia tay, tôi đổi số điện thoại và xin việc ở tỉnh xa. Anh tìm được, anh bảo anh đã thay đổi, xin cho anh một cơ hội nữa. Tôi bảo anh hãy sống cho tốt, theo thời gian nếu tôi thấy tôi có thể tin anh thì chúng ta quay lại. Nhưng không ngờ anh tức giận, anh chửi bới, anh đòi giết tôi, anh đòi tự tử.
Trong suốt những năm yêu nhau, tôi biết anh là người nóng tính nhưng đến thời gian tôi đi xa, tôi mới thấm thía sự vũ phu của anh. Tôi một thân một mình ở xa, không ai che chở, anh mặc sức hành hạ. Cuối cùng tôi phải đồng ý quay lại. Tôi cố gắng vun vén nhưng vẫn thấy mình đã không còn như trước. Tôi không muốn lấy anh mặc dù đó là điều trước đây tôi luôn khóc lóc khi anh thường không muốn bàn tới.
Tôi sợ sẽ lại có một gia đình đầy sóng gió, tôi sợ con cái sẽ phải khổ sở như tôi. Và một lần nữa tôi quyết định chia tay, lần này anh không hề dùng vũ lực với tôi, nhưng anh vẫn đòi chết như trước kia tôi nói xa nhau. Đúng lúc đó thì ba anh mất, công ty giải thể, anh rơi vào khủng hoảng. Anh nói nếu tôi rời xa anh, anh không còn lý do gì để sống tiếp nữa. Một người quen sung sướng như anh giờ phải vất vả, tôi vô cùng xót xa.
Tôi ra đi lúc này là quá tàn nhẫn với anh bởi lẽ 10 năm trước, khi tôi gặp khó khăn chính anh đã yêu thương, quan tâm đến tôi rất nhiều; nhưng tôi ở lại có quá tàn nhẫn với chính tôi không? Trong suốt 10 năm qua, mỗi lần anh gặp khó khăn thì anh rất cần tôi, qua cơn khó khăn thì anh lại chơi bời trai gái. Tôi đã 28 tuổi, tôi muốn có một cuộc sống bình yên, được sống cho mình. Tôi sẽ không lấy ai cả nếu điều đó khiến anh đau khổ, nhưng sống bên anh là điều tôi không thể.
Tôi vốn dĩ thấy khó khăn đối với chuyện gần gũi nam nữ, lại đọc những đoạn chat anh quan hệ với những người con gái khác, anh so sánh với tôi, tôi hầu như không muốn ngồi gần anh thì làm sao để có thể sống cùng anh đây? Liệu thời gian có giúp tôi quên đi tất cả, có giúp tôi tin anh một lần nữa không? Tôi có được phép ra đi vào lúc này không?
Trúc

Phải sống vui vẻ
Tại sao em phải nghĩ nhiều cho mệt, kết quả như hôm nay là do anh ta gây ra, biết bao công ty phá sản mỗi ngày nhưng người ta vẫn sống, vẫn tìm công việc khác để mưu sinh. Nếu anh ta muốn chết thì để anh ta chết, nhưng những người hô hào, ích kỷ thế thì không bao giờ chết được đâu. Không có lý do gì để em phải chịu đựng mãi vậy, em cần sống cho bản thân, đời được 1 lần sống, sống cho vui vẻ em nha.