Câu hỏi

19/05/2013 18:24
Làm sao để kéo chồng ra khỏi các cuộc vui?
Mình đã suy nghĩ rất nhiều, đắn đo rất nhiều trước khi quyết định viết lên những suy nghĩ của mình, vo7i1 mong muốn duy nhất là có người hiểu, chia sẽ và giúp mình đi tiếp đoạn đường hạnh phúc mình đã chọn.
Chúng mình quen nhau 7 năm, cưới nhau được 3 năm. Mình không có nghề nghiệp gí cụ thể, mặc dù mình có trình độ và kiến thức cũng không tồi, ví sau khi tốt nghiệp cấp 3, mình học tại trường ĐH Đà Lạt, được 3 năm thì mình bị bệnh đau dầu, phải bỏ học. Trong thời gian ấy anh đang theo học ngành CNTT tại trường ĐHKHTN, sau 1 năm điều trị, anh ấy khuyên mình đi học lai vì tương lai cón dài, mính lại tiếp tục đi học lại ngành kế toán tại trường trung cấp kinh tế , được 1 năm thì mình không chịu nổi với chứng bệnh cũ, lai bỏ.
Trong thời gian đầu đi học lại, anh ấy phải đi làm thêm để phụ giúp mình, ví gia đình không ủng hộ chuyện mình đi học lai, nên mình rất sợ mỗi khi xin viện trợ, cuộc sống 2 đứa khá vất vã, nhưng vui và hạnh phúc.
Rồi mình đi bán hàng cho 1 trung tâm nội thất, sau 1 năm làm việc mình được tín nhiệm nên được đưa lên làm quản lý 1 siêu thị nội thất. Cuộc sống dễ chịu hơn nhiều so với trước , rồi anh ra trường, chúng mình cưới nhau.
Năm đầu tiên anh thất nghiệp, 1 mình mình làm lo cho 2 đứa. và số tiền mừng cưới cung theo anh đi vào các vụ làm ăn của anh, thất bại nhiều lần, anh rơi vào chán nản bê tha, mình quyết định bỏ công việc ở TP để theo anh lên 1 tỉnh biên giới lập nghiệp, về quê mượn vốn 2 bên gia đình ko mấy người tin tưởng, rất buồn. Thế nhưng, chúng mình đã khá thành công, gần 2 năm chúng mình đã có được số vốn kha khá, nhưng anh lại bắt đầu đi nhiều với những người ban mới, bắt đầu những cuộc nhậu không co điểm dừng, bắt đầu cảm thấy cô độc và sợ hãi mỗi ngày chờ đợi anh.
Thế rối, chúng mình quyết định về quê sống vì anh còn mẹ già ở quê, về quê, cuộc sống cung tạm ổn, mình muốn phát triển sự nghiệp của anh, nên đã mở một cửa hàng bán máy vi tính và 1 trung tâm tin học. Lúc đầu vì công việc phải ngoại giao nhiều, anh làm việc ban ngày và đi quan hệ vào buổi tối khi cần thiết, mình hơi cô đơn nhưng không buồn.
Nhưng càng ngày anh đi càng nhiều có khi cả một tuần anh đi từ 7h sáng đến khuya mới về, đi liên tiếp, hôm nào rãnh rỗi anh cũng đến nhà ban chơi, không ở nhà.
Thành thật mà nhận xét thì anh đi như vậy 1 phần cũng vì công việc, nhưng không hoàn toàn.mình rất buồn, rất cô đơn, gần đây mình có em bé đầu lòng, đúng là khi có thai mình dễ xúc động hơn bình thường, mình cảm thấy bị kiệt sức vì chờ đợi anh, vì phải tự lo bồi bổ, tìm hiểu mọi vấn để để chăm sóc thai nhi, đã 5 tháng rồi, anh chưa 1 lần chở mình đi thăm khám, chưa mua được cho mình lon sữa uống bồi bổ, đối với anh, chuyện đó mình tự lo được thì đừng nên làm phiền anh, mình rất buồn, nhiều hôm chủ nhật, mình muốn rũ anh đi ăn sáng, thế nhưng anh đã có kế hoạch khác rồi, và mình lại 1 mình chờ anh đến tối, mình thém ăn món lạ, đến quán 1 mình thí ngại, rũ anh rồi hôm sau anh lại quên mất, gọi điện nhắc thì anh khó chịu vì bị làm phiền, nói chuyện cởi mở với anh thì thật bất ngờ vì những suy nghĩ của anh. Anh cho rằng mình thật quá sung sướng khi chỉ cần ngồi ở nhà từ sáng đến tối, giúp anh coi cửa hàng, tiền bạc có người đưa về cho xài , cơm có người nấu cho ăn... , cón anh vất vã không biết mà còn làm khó, anh luôn bảo mình có giỏi thì đi làm, đi ngoại giao đi cho anh ở nhà, mình rất tủi nhục vì câu nói đó, mình cãm thấy thất vọng và suy sụp, vì đáng ra anh phải là người hiểu và thương mình nhất vì những cố gắng của mình ko được như mong muốn, vì mình đã hết lòng sống vì anh trong những lúc khó khăn nhất của cuộc đời, thế mà giờ có tí công danh, anh đã xem mình thật rẻ rúng.Giờ đây gia đình đối với anh như quán trọ, chỉ khi nào đi không nỗi nữa anh mới vể để ngủ, sáng ra lại bắt đầu hành trình mới. Mình rất cô đơn, rất buồn tủi, mình không biết có thể cố gắng sống như thế này bao lâu nữa, mình không biết rồi đây con mình ra đời sẽ ra sao, mình phải làm cách nào để kéo anh về với gia đình, biết quan tâm chăm sóc vợ con đây , mình thật sự còn rất yêu anh và không muốn gia đình mình tan vỡ, mình biết như thế này sẽ ảnh hưỡng nhiều đến em bé sau náy, thế nhưng mình không thể tự mình khuyên mình không đau khổ được, không thể làm sao để không chờ đợi anh mỗi ngày trong buồn tủi, vì đi xa quá lâu nên giờ ở quê mình cũng không còn bạn bè nhiều, và cũng không dám chia sẽ tâm sự với ban vì sợ mất mặt chồng. Mình khổ tâm quá, các bạn hãy giúp mình với, hãy tìm cho mình một hướng đi cho ven toàn với, mình phải làm sao để có chồng bên cạnh khi anh ấy và mình không giống nhau trong suy nghĩ và cách sống. Mình cố gáng kiềm tiền để lo cho gia đình hanh phúc, cón anh, anh đã từng tuyên bố anh kiếm tiền chỉ để làm 1 người giàu có, để không thua kém ai khi ra đường, để thoả mãn cái tôi dàn ông quá lớn của anh mà thôi, lòng mình rối như tơ vò, mình không biết phãi tâm sự từ đâu và nên ói những gì, mình chỉ biết nói ra cho nhẹ nhõm đôi phần, và mong có người ban tốt bụng nào đó sẽ cho mình 1 lời khuyên hữu ích, 1 lối đi đúng đắn mà thôi, mong các bạn thông cảm và chia sẽ cùng mình.
duytuantn
19/05/2013 18:24
Chúng mình quen nhau 7 năm, cưới nhau được 3 năm. Mình không có nghề nghiệp gí cụ thể, mặc dù mình có trình độ và kiến thức cũng không tồi, ví sau khi tốt nghiệp cấp 3, mình học tại trường ĐH Đà Lạt, được 3 năm thì mình bị bệnh đau dầu, phải bỏ học. Trong thời gian ấy anh đang theo học ngành CNTT tại trường ĐHKHTN, sau 1 năm điều trị, anh ấy khuyên mình đi học lai vì tương lai cón dài, mính lại tiếp tục đi học lại ngành kế toán tại trường trung cấp kinh tế , được 1 năm thì mình không chịu nổi với chứng bệnh cũ, lai bỏ.
Trong thời gian đầu đi học lại, anh ấy phải đi làm thêm để phụ giúp mình, ví gia đình không ủng hộ chuyện mình đi học lai, nên mình rất sợ mỗi khi xin viện trợ, cuộc sống 2 đứa khá vất vã, nhưng vui và hạnh phúc.
Rồi mình đi bán hàng cho 1 trung tâm nội thất, sau 1 năm làm việc mình được tín nhiệm nên được đưa lên làm quản lý 1 siêu thị nội thất. Cuộc sống dễ chịu hơn nhiều so với trước , rồi anh ra trường, chúng mình cưới nhau.
Năm đầu tiên anh thất nghiệp, 1 mình mình làm lo cho 2 đứa. và số tiền mừng cưới cung theo anh đi vào các vụ làm ăn của anh, thất bại nhiều lần, anh rơi vào chán nản bê tha, mình quyết định bỏ công việc ở TP để theo anh lên 1 tỉnh biên giới lập nghiệp, về quê mượn vốn 2 bên gia đình ko mấy người tin tưởng, rất buồn. Thế nhưng, chúng mình đã khá thành công, gần 2 năm chúng mình đã có được số vốn kha khá, nhưng anh lại bắt đầu đi nhiều với những người ban mới, bắt đầu những cuộc nhậu không co điểm dừng, bắt đầu cảm thấy cô độc và sợ hãi mỗi ngày chờ đợi anh.
Thế rối, chúng mình quyết định về quê sống vì anh còn mẹ già ở quê, về quê, cuộc sống cung tạm ổn, mình muốn phát triển sự nghiệp của anh, nên đã mở một cửa hàng bán máy vi tính và 1 trung tâm tin học. Lúc đầu vì công việc phải ngoại giao nhiều, anh làm việc ban ngày và đi quan hệ vào buổi tối khi cần thiết, mình hơi cô đơn nhưng không buồn.
Nhưng càng ngày anh đi càng nhiều có khi cả một tuần anh đi từ 7h sáng đến khuya mới về, đi liên tiếp, hôm nào rãnh rỗi anh cũng đến nhà ban chơi, không ở nhà.
Thành thật mà nhận xét thì anh đi như vậy 1 phần cũng vì công việc, nhưng không hoàn toàn.mình rất buồn, rất cô đơn, gần đây mình có em bé đầu lòng, đúng là khi có thai mình dễ xúc động hơn bình thường, mình cảm thấy bị kiệt sức vì chờ đợi anh, vì phải tự lo bồi bổ, tìm hiểu mọi vấn để để chăm sóc thai nhi, đã 5 tháng rồi, anh chưa 1 lần chở mình đi thăm khám, chưa mua được cho mình lon sữa uống bồi bổ, đối với anh, chuyện đó mình tự lo được thì đừng nên làm phiền anh, mình rất buồn, nhiều hôm chủ nhật, mình muốn rũ anh đi ăn sáng, thế nhưng anh đã có kế hoạch khác rồi, và mình lại 1 mình chờ anh đến tối, mình thém ăn món lạ, đến quán 1 mình thí ngại, rũ anh rồi hôm sau anh lại quên mất, gọi điện nhắc thì anh khó chịu vì bị làm phiền, nói chuyện cởi mở với anh thì thật bất ngờ vì những suy nghĩ của anh. Anh cho rằng mình thật quá sung sướng khi chỉ cần ngồi ở nhà từ sáng đến tối, giúp anh coi cửa hàng, tiền bạc có người đưa về cho xài , cơm có người nấu cho ăn... , cón anh vất vã không biết mà còn làm khó, anh luôn bảo mình có giỏi thì đi làm, đi ngoại giao đi cho anh ở nhà, mình rất tủi nhục vì câu nói đó, mình cãm thấy thất vọng và suy sụp, vì đáng ra anh phải là người hiểu và thương mình nhất vì những cố gắng của mình ko được như mong muốn, vì mình đã hết lòng sống vì anh trong những lúc khó khăn nhất của cuộc đời, thế mà giờ có tí công danh, anh đã xem mình thật rẻ rúng.Giờ đây gia đình đối với anh như quán trọ, chỉ khi nào đi không nỗi nữa anh mới vể để ngủ, sáng ra lại bắt đầu hành trình mới. Mình rất cô đơn, rất buồn tủi, mình không biết có thể cố gắng sống như thế này bao lâu nữa, mình không biết rồi đây con mình ra đời sẽ ra sao, mình phải làm cách nào để kéo anh về với gia đình, biết quan tâm chăm sóc vợ con đây , mình thật sự còn rất yêu anh và không muốn gia đình mình tan vỡ, mình biết như thế này sẽ ảnh hưỡng nhiều đến em bé sau náy, thế nhưng mình không thể tự mình khuyên mình không đau khổ được, không thể làm sao để không chờ đợi anh mỗi ngày trong buồn tủi, vì đi xa quá lâu nên giờ ở quê mình cũng không còn bạn bè nhiều, và cũng không dám chia sẽ tâm sự với ban vì sợ mất mặt chồng. Mình khổ tâm quá, các bạn hãy giúp mình với, hãy tìm cho mình một hướng đi cho ven toàn với, mình phải làm sao để có chồng bên cạnh khi anh ấy và mình không giống nhau trong suy nghĩ và cách sống. Mình cố gáng kiềm tiền để lo cho gia đình hanh phúc, cón anh, anh đã từng tuyên bố anh kiếm tiền chỉ để làm 1 người giàu có, để không thua kém ai khi ra đường, để thoả mãn cái tôi dàn ông quá lớn của anh mà thôi, lòng mình rối như tơ vò, mình không biết phãi tâm sự từ đâu và nên ói những gì, mình chỉ biết nói ra cho nhẹ nhõm đôi phần, và mong có người ban tốt bụng nào đó sẽ cho mình 1 lời khuyên hữu ích, 1 lối đi đúng đắn mà thôi, mong các bạn thông cảm và chia sẽ cùng mình.
Danh sách câu trả lời (1)

Chồng chị chắc là 1 người có tham vọng, có cái tôi cá nhân quá lớn. Chị cần tâm sự với anh ấy về những công việc gia đình, về con cái nhưng tránh kêu ca hay trách móc anh ấy về chuyện anh ấy vắng nhà thường xuyên. Cứ để anh ấy tự do với thú vui của anh ấy, nhưng cũng để cho anh ấy thấy chị và con rất cần anh, vai trò của anh trong gia đình cũng rất lớn, tự anh ấy sẽ hiểu và có trách nhiệm hơn thôi. Đừng bao giờ tỏ ra ủ rũ hay cằn nhằn, càng làm cho anh ấy thích đi chơi.
Trả lời câu hỏi
Câu hỏi lĩnh vực Gia đình và mối quan hệ
Rao vặt Siêu Vip