
Nỗi lòng ko biết tỏ cùng ai ?
Một đám cưới đầy nước mắt tưởng chừng chỉ trong phim mới có. Nhưng đối vơi cuộc đời tôi nó lại diễn ra mà tôi cố chạy trốn để tránh tổn thương cho bản thân mình mà cũng không chạy được. Tôi và anh quen nhau 4 năm. từ khi quen anh đã yêu tôi nhưng tình yêu đó không được tôi chấp nhận. và cứ thế anh đi xa đến một đất nước khác để tìm kiếm cho tương lai một điều gì đó tốt đẹp hơn. sau 3 năm anh chuẩn bị về phép và chúng tôi nói chuyện lại với nhau trong lúc tôi cô đơn tôi cảm giác như có một điều gì đó làm tôi ấm lòng. và thế tính ngày anh gặp tôi mùa tết năm đó chỉ một tuần mà thôi. rồi anh lại đi cùng với những lời hứa hẹn và ngày ngày lên mạng chỉ để nhìn nhau. rồi chúng tôi quyết định lấy nhau như một định mệnh vậy, tháng 11 năm ngoái anh về quyết định đi đến đám cưới mà tôi là người bất ngờ nhất mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. tôi hiểu anh được bao nhiêu? gia đình anh thế nào? chỉ vì anh quá yêu tôi, thấy anh chăm lo cho tôi và gia đình tôi khiến tôi cảm thấy an tâm phó mặc cho số phận. nhưng thật sự tôi có yêu anh đâu.. bên anh tôi không thấy hạnh phúc. đúng một tháng sau khi cưới tôi xong anh đi, tình yêu thay bằng trách nhiệm và sự gánh vác cho hai gia đình. điều đó khiến một người vợ trẻ như tôi mệt mỏi, hơn nữa gia đình anh còn phong kiến lắm. một mình tôi mệt mỏi với một tuần tết ở nhà anh mà ko có anh bên cạnh. giông như một cây hoa cúc giữa một rừng hoa hồng gai vậy.tôi thật sự cô đơn và thấy mệt mỏi vô cùng. có ai gặp phải cảnh này mới cảm nhận được hết sự trống vắng. Tôi dường như ko chịu đựng nổi. tôi cứ tưởng tượng cuộc sống sau hôn nhân sẽ khác kìa. tôi không được yêu, không được che chở, lúc nào cũng đi đi về về một mình. Có lẽ tôi sai khi tìm kiếm một điều gì đó khác, mơ hồ, viễn vông nhưng thật sự đẹp. Gặp anh được 5 lần và tôi không hề giấu anh tôi đã có gia đình. anh là một người thật sự lãng mạn, có duyên. anh làm tôi xiêu lòng từ lúc nào tôi cũng không hay. và hàng đêm anh nói chuyện qua điện thoại với tôi thay cho chồng tôi như ngày xưa. anh động viên tôi khi tôi cô đơn, anh lắng nghe và chia sẽ mọi chuyện gia đình tôi, anh kể về gia đình anh. sự tiếc nuối của tôi ngày một lớn,.. cuộc sống của anh đúng là viễn cảnh tôi mơ ước, anh không giàu nhưng gia đình anh đầm ấm và tình cảm.anh như yêu tôi đến phát điên mặc cho mọi người bảo anh là thằng điên đi chăng nữa. anh bỏ tất cả để đến bên tôi khi tôi cần. anh muôn mang lại hp cho tôi. nhưng thật sự cái thói đời thường trêu lòng người. tôi không thể giải thoát được nữa. cuộc đời tôi đã gắn liền với hai chữ hôn nhân. tôi không nhắn tin hay ngược lại hàng ngày anh ko gọi điện cho tôi thì như phát điên vậy. tôi biết anh mang lại cho tôi những tháng ngày hạnh phúc, tôi biết mình không yêu chồng nhưng tôi có lỗi với chồng và tôi không hề mong muốn điều đó. trái tim tôi mách bảo tôi phải sống hp bên người mang lại hạnh phúc cho tôi, còn lý trí thì luôn bảo tôi dừng lại. dừng lại khi còn có thể. tôi biết là sai nhưng tôi không muốn từ bỏ. vì bên anh tôi không còn cô đơn. bên anh tôi như được che chở. mà cái cảm giác đó tôi chưa từng có ngay cả với chồng mình.
cuộc sống sao mang anh đến sau để giờ cả hai phải cắn rứt lương tâm và trách móc số phận. có phải tôi sai nhiều quá không?.

chắc có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được tâm trạng của nhau. hãy sống cho bạn vì bạn chỉ có một cuộc sống mà thôi. hãy xem bạn cần gì và hãy làm những gì bạn thấy đúng.

Đc voi còn đòi tiên, là ng đã từng có gđ thì hãy biết trân trọng nó