
Tôi phải làm gì khi cứ cắn rứt lương tâm?
Tôi năm nay 24 tuổi, tưởng chừng như không có thể yêu thêm một ai nữa sau hai năm khi người yêu cũ của tôi bỏ tôi ra đi. Anh ấy đi theo một người con gái mới mà khiến tôi đau khổ không thể nào quên đc. tết năm nay tình cờ gặp lai người đã từng yêu tôi 3 năm về trước. lần này tôi quyết định tiến tới với anh, vì anh quá yêu tôi, anh quá quan tâm tới tôi nên tôi thấy cắn rứt vì trót trao tất cả cho người tình phụ bạc. Tôi và anh đã quyết định cưới nhau khi 1,5 năm nữa anh về phép.anh đi lao động nc ngoài. tôi không muốn nói dối anh. trong lúc tôi yêu người yêu cũ thì tôi bị một thằng khốn nạn hãm hiếp. tôi phải đi viện vì quá đau vì thể xác lẫn tinh thần. tôi thử lấy ví dụ cho anh về một đứa bạn của mình, anh bảo nếu là anh thì anh sẽ không tha thứ vì cô ấy đã nói dối anh và không biết hậu quả sẽ như thế nào? tôi rất lo và chỉ nói cho anh biết một nửa sự thật mặc dù tôi phải cố gắng lắm mới nói ra đc. tôi chỉ nói tôi đã mất trinh và đã bị hãm hiếp chứ không nói tôi và người yêu cũ đã quan hệ với nhau,tôi sợ anh bỏ tôi,tôi sợ quảng đời còn lại trong anh sẽ bị giằng xé. tôi không thể nói hết đc với anh,mặc dù nói đc một nửa nhưng tôi vẫn thấy có lỗi vô cùng mặc dù anh đã bỏ qua và không muốn nhắc lại nữa. tôi thấy thương anh lắm nhưng giờ tôi cũng không biết nên làm thế nào khi trong lương tâm tôi luôn cắn rứt và cảm thấy có lỗi. hãy cho tôi lời khuyên?

cảm ơn mọi người.nhưng nhiều lúc lương tâm không cho phép quên đc

chị ạ.nếu anh ấy đã yêu chị và lấy chị thì anh ấy phải yêu chị như thế nào đó.nếu chị đã muốn nói là chị bị mất với người yêu trước của chị rồi mà anh ấy không bỏ qua cho chị và muốn ly hôn thì thật sự người đàn ông đó cũng chỉ là 1 thằng con trai chứ chưa xứng đáng được coi là 1 thằng đàn ông.đã yêu và lấy nhau rồi thì phải yêu cả cái xấu và cái tốt của chị.thời đại này được mấy người con gái giữ được cái ngàn vàng đó nữa.cho nên chị cũng đừng băn khăn lo lắng làm gì.nếu có thể em muốn khuyên chị không lên nói với chồng chị là chị bị mất rồi.quá khứ chị hãy bỏ lại sau lưng và chị hãy sống thật tốt cho tương lai của chị.chúc chị hạnh phúc.

Bạn thân mến!
Chúng tôi khuyên không nên nói ra chuyện mất trinh là vì trên thực tế có khoảng hơn 80% trường hợp được khảo sát, khi người nữ nói ra điều đó tình yêu tan vỡ, không đến được hôn nhân hoặc nếu đã kết hôn cũng khiến hôn nhân rơi vào tình trạng rất tệ hại. Nhiều người chồng hành hạ, chửi mắng, đánh đập, đay nghiến vợ mãi về chuyện đó. Nếu không ly hôn thì cũng lủng củng suốt đời, không hạnh phúc được. Có trường hợp khi vợ tự thú là vợ chồng lôi nhau ra tòa, bỏ nhau ngay.
Tuy nhiên, theo quan điểm của các chuyên gia ở phương Tây thường khuyên nên nói thẳng ra trước khi cưới, chấp nhận được thì lấy, không chấp nhận được thì thôi. Nhưng ở đó, đàn ông không coi chuyện mất trinh là quan trọng. Còn ở các nước Á Đông, đa số trường hợp cứ nói ra là tan vỡ, hoặc nếu không cũng lủng củng cả đời. Vì thế chúng tôi mới khuyên không nên “tự khai báo” chuyện đó.
Bạn hỏi liệu có chôn giấu bí mật mãi được không hay chồng phát hiện còn tệ hại hơn nhiều. Điều đó có thể xảy ra nhưng tỷ lệ rất thấp. Bởi vì rất khó phát hiện khi mà trên thực tế có đến 30% trường hợp màng trinh rách tự nhiên do hoạt động mạnh mà chưa hề quan hệ với ai lần nào, nên khó khẳng định đâu là mất trinh, đâu là rách tự nhiên. Còn trường hợp người chồng phát hiện chính xác vợ đã ngủ với ai là rất hãn hữu, chỉ chiếm dưới 5%.
Dĩ nhiên che giấu một sự thật là chấp nhận có một phần mạo hiểm nếu sự thật đó bị phanh phui. Ở đây không có giải pháp nào an toàn tuyệt đối 100%. Nhưng giữa hai điều “xấu nhiều” và “xấu ít” thì đành phải lựa chọn cách ít xấu hơn thôi. Vì đây là giải pháp “chữa cháy” cho một điều lỡ làng, chứ không có chuyên gia nào khuyên người ta cứ quan hệ tình dục trước hôn nhân rồi đến khi lấy chồng thì lờ đi hoặc nói dối.
Trong thực tế, nhiều trường hợp không nói thật chuyện mất trinh và vợ chồng vẫn sống vui vẻ êm ấm đến suốt đời.