
Khi một người có một tâm trạng buồn thất vọng, chán nản thì cần làm gì ?
Khi một người có một tâm trạng buồn thất vọng, chán nản thì cần làm gì

cám ơn các bác nhiều, những mình củng thủ rồi, củng buồn lắm

Bạn hỏi câu này là hơi bị thừa đấy! Lúc buồn chán có lẽ là lúc bạn mệt mỏi về vấn đề gì đó, hay không có việc gì để làm.....
Mình nghĩ cách giải quyết ở đây là bạn hãy đi tắm và mát xa bằng vòi hoa sen, (nếu có bồn tăm thì càng tốt) và quên đi tất cả các cảm giác đó, nghĩ tới những điều vui vẻ hay những dự định của bạn trong tương lai.
Hoặc là bạn có thể làm những công việc mà bạn chúa ghét như: dọn nhà vệ sinh, rửa bát,.... Đây cũng là kinh nghiệm của mình đấy ^^.
Những việc này mất rất ít thời gian, không tốn chút tiền bạc nào cả, thậm chí bạn có thể được người khác khen đấy.
Chúc bạn may mắn!

Sau đây Mình xin trích nguyên văn của tác giả, mong sau và mọi người nếu buồn có thể làm được như thế! Hic...
Hôm kia có người cũng hỏi "thật" mình: khi buồn anh thường làm gì?. Nghĩ lại, giật mình là mấy lâu nay trạng thái đó không tồn tại trong cuộc sống của mình, nói đúng hơn là dường như không có! Tôi đang dần khô khan, đang dần vô cảm, đang dần lạnh lẽo hay là con người này đang trở nên tích cực hơn?
Thời gian để làm, thời gian để chơi, thời gian để ăn, thời gian để ngủ,... chiếm hết rồi đâu còn thời gian để buồn cơ chứ, trong cái lịch của mình cũng không thấy ghi là từ 12h đến 13h: nghỉ trưa, từ 14h đến 14 h30: buồn, đâu có thấy. Mà nghĩ cho cùng buồn để làm gì nhỉ? Có ai trả lời được buồn để làm gì không? Trước kia mình cũng thi thoảng buồn buồn, nhưng ngẫm đi ngẫm lại không trả lời được buồn để làm gì nên thôi, người ta nói làm gì cũng phải có mục đích mà!
Vậy thì trước kia buồn tôi thường làm gì?
Nếu có, tôi sẽ tìm lý do tại sao lại gây ra cái trạng thái đó, rồi trách trời, hoặc đất,... trách những gì có thể trách, nhưng quên trách mình và quên tìm giải pháp để giải quyết nguyên nhân gây ra cái buồn đó, quên tìm giải pháp để vượt qua nỗi buồn đó. Đã có lúc, tôi bị nỗi buồn đày đọa.
Vậy thì bây giờ lỡ có nỗi buồn nào đến, tôi sẽ vượt qua nó như thế nào?
Tôi có đọc được một cuốn sách của Sean Covey, trong đó ông có nói tới thói quen đầu của những người thành đạt là: Suy nghĩ tích cực và ông có chỉ cách vượt qua nỗi buồn, nó như thế này:
Khi bạn buồn, hãy đi làm những việc mà bình thường bạn thích nhất, ví dụ đi chơi banh,ví dụ đi đến những nơi mua sắm đông đúc, ví dụ đi chơi với nhóm bạn bè (nhiều người),...
Khi bạn buồn, hãy gặp một ai đó mà bạn tin tưởng, bạn thường chia sẻ những điều trong cuộc sống của bạn với họ ->Nỗi buồn vơi đi một nữa khi được sẻ chia.
Khi bạn buồn, nếu muốn vượt qua nó, bạn đừng ở một mình, nỗi buồn sẽ càng giày xéo bạn khi bạn cô đơn.
Bạn hãy chuẩn bị cho mình một "bộ tích cực", bộ tích cực này gồm có những cuốn sách tích cực làm tăng sức mạnh tinh thần, niềm tin; những cuốn truyện có nội dung dí dỏm, những file audio, đĩa VCD làm tăng năng lượng, tăng hưng phấn (suy nghĩ tích cực chính là những điều bạn nghĩ, ở đâu có ý chí ở đó có con đường, không bao giờ bỏ cuộc, ...; những VCD hài, vui nhộn (như Tom và Jerry, Charles Chaplin, Mr. Bean, ...),... Khi bạn buồn hãy lôi những thứ này ra, trạng thái tiêu cực đó sẽ khồng sống được lâu trong con người bạn đâu. Bạn hãy nhớ trong con người mình, trừ những lúc ngủ, thì luôn tồn tại hay trạng thái, hoặc là tích cực hoặc là tiêu cực. Khi tiêu cực được chọn thì tích cực sẽ biến mất, ngược lại khi tích cực được chọn thì tiêu cực sẽ bị triệt tiêu. Một phút bạn tích cực, bạn vứt bỏ được 60s tiêu cực đấy.
Tôi đã áp dụng cách trên đây và thấy hiệu quả mỹ mãn, thử đi rồi sẽ thấy!

Lúc buồn mình cũng muốn ra biển. Đã từng chạy xe sang Cần Giờ vì đó là biển gần nhất mình biết, rồi chạy thế nào ra Cần Thạnh, rồi cả người cả xe lên tàu chở hàng sang Vũng Tàu, cafe với 1 người bạn cũ, rồi lại chạy về SG. Lúc đó như quán tính, cứ đi đi cho hết đường đến lúc chạm biển thì lại lên tàu sang Vũng Tàu.
Lúc bắt đầu về SG, trời tối, 2 bên đường đèn màu vàng nữa làm mình thấy cô đơn, mệt mỏi vì còn cả 1 quãng đường dài, chỉ muốn nhắm mắt rồi mở mắt ra là ở SG, ở lại thì cũng không được, mình vẫn phải đi. Mình không bao giờ muốn lặp lại cảm giác ấy 1 lần nữa, cô độc, trống trải, không điểm tựa, muốn thay đổi mà bất lực...
Lúc đó đã ước có anh bên cạnh, anh đang ngồi đằng trước và chở mình giống như tụi mình đã đi cùng nhau bao cuộc hành trình. Mình đã dừng lại đó 1 lúc lâu rồi chạy tiếp, điều mình muốn chẳng thể thực hiện được, mà đi thì mình vẫn phải đi, dù có không muốn, dù không dễ dàng thì mình biết là mình không thể đứng mãi 1 chỗ như vậy được.

Kéo thêm 1 vài đứa bạn đi chơi, nhất định phải đi ra khỏi nhà. Ở nhà càng buồn. Nếu phải ở nhà thì kiếm phim hài hoặc phim ma để xem, nói chung là phải phim cảm giác mạnh, vì lúc đấy đang trơ rồi.
Đi nghe nhạc sống.
Đi tập thể dục ngoài trời, đi bộ, đi dạo trong công viên, đi một mình cũng được, đi cùng người khác cũng được.
Mua sắm một cái gì đó đắt đắt, hehe.
Tớ cũng trải qua 1 thời kỳ khủng hoảng rồi, nên theo tớ, những giải pháp ở trên là bước sau thôi. Bước đầu tiên bạn phải xem bạn chán vì cái gì và cố gắng giải quyết nó với khả năng cho phép, sau này sẽ không phải lăn tăn gì nữa. Sau đó thì quên luôn, vì mình đã cố gắng hết sức rồi, nhưng không được, thì có nghĩa là phải chấp nhận thôi. Cố gắng suy nghĩ theo chiều hướng tích cực đã. Sau đó mới làm các bước ở trên.
Như thế thì dễ vươt qua hơn bạn ạ.