
Bao lâu đủ để quên một người?

Khi yêu Một người nào đó sâu sắc nhất, thật lòng nhất thì mãi mãi cũng không bao giờ quên được!
Em thấy trên đời này khổ nhất là không thể quên được người yêu cũ.. mà nhất là đối với người bị "bỏ rơi" có lẽ còn khó quên hơn. Khi mới chia tay thì luôn dằn vặt với vô số câu hỏi "tại sao thế nay? tại sao thế kia.."..
Sau khi đã có người yêu mới thì lại hay so sánh: đoạn đường này ngày xưa mình và người ấy đã đi qua, người ấy đã nói...; trong tình huống này người đó sẽ cư xử như thế này.. " Rồi tình yêu mới cũng không thể xóa mờ hình bóng của người cũ trong lòng được..Lại chia tay, lại càng mệt mỏi, hoang mang, tự hỏi " không biết mình còn có thể yêu ai được nữa không??"
Đến khi tìm được hạnh phúc của mình, cũng vẫn luôn tự hỏi "liệu người ta có hạnh phúc không?"..Khi vô tình gặp lại nhau, tim vẫn đập mạnh, chân vẫn run rẫy..Vẫn biết người đó chẳng tốt với mình, chẳng yêu thương mình nhiều như mình nghĩ, nhưng sao vẫn không thể quên được..
Dù biết yêu nhau, cưới nhau, chắc gì cuộc sống đã vui vẻ, hạnh phúc như bấy giờ..dù luôn bằng lòng với cuộc sống nhưng có một nơi nào đó vẫn luôn nhớ tới người cũ, người mà có lẽ mình yêu nhất! có lẽ đó mới là tình yêu.

Tôi vẫn nhớ về mối tình đó như nhớ một kỷ niệm đẹp đẽ, đầy luyến tiếc…
Người ta có thể quên, được quên, thậm chí phải quên đi rất nhiều thứ trong cuộc đời nhưng mấy ai lại vô tâm quên đi mối tình đầu của đời mình. Dù nó dở dang hay vẹn tròn thì cũng đã là một phần máu thịt, tâm hồn của mình.
Tôi thực sự biết rung rinh khi buớc vào những năm học cấp 3. Mối tình học trò, trong leo lẻo như bao mối tình khác của thế hệ 7X thời bấy giờ. Nàng có rất nhiều điểm giống tôi, cùng nhà nghèo, cùng giỏi giang chữ nghĩa.
Bố mẹ mất khi nàng 3 tuổi. Nàng ở với ông bác ruột của mình. Ông này là thuyền truởng tàu VOSCO hẳn hoi, giàu lắm nhưng không hiểu tại sao lại đối xử với cháu mình như một nô lệ. Nàng ở trong một cái phòng nhỏ tẹo tèo teo ngay bên dãy chuồng lợn của nhà ông.
Tôi không hiểu tại sao nàng lại có thể ăn ngủ, học hành trong cái phòng sặc sụa mùi phân lợn như thế. Cuộc sống của nàng vẫn lam lũ, vất vả như bao đứa trẻ mồ côi khác ở quê. Nhưng nàng chưa bao giờ giận hờn hay oán trách gì ông bác ruột của mình. Chúng tôi gần gũi nhau từ cái hoàn cảnh sống khốc liệt như thế.
Tình yêu cũng không có gì ngoài những cái nhìn trộm, những bài thơ vụng về lén lút nhét vào cặp của nhau. Những bài văn mẫu của tôi, bao giờ cũng do nàng đọc. Mà qua giọng đọc của nàng, chúng bỗng trở nên hay ho, quyến rũ hơn.Tôi nhớ mãi, có lần nàng đọc bài phân tích bài thơ Thề non nước (Tản Đà) của tôi, nàng đã khóc ngay tại lớp rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lần nắm tay nhau duy nhất là đêm cuối cùng chia tay của lớp. Hai đứa đã trốn nhà, cứ nắm tay nhau đi lang thang dưới những gốc cây bạch đàn, trong 1 đêm trăng sáng.
Rồi chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho kỳ thì đại học. Vì nhà nghèo nên chúng tôi không đi ôn ở đâu xa mà chỉ chỉ quanh quẩn ngay trong khu vuờn nhà tôi. Mỗi đứa ngồi dưới một gốc cây mít, với cây đèn bão và đống trấu ủ để xua muỗi. Tôi hay ngủ gật, còn nàng thì hầu như không ngủ. Những ngày ôn thi khốc liệt ấy, chúng tôi chăm sóc nhau bằng những củ khoai, củ sắn.
Với nỗ lực vượt khó, chúng tôi vẫn đi tới được cái đích của niềm mơ uớc. Nàng và tôi cùng thi vào ĐH tổng hợp cũ. Nàng đỗ vào khoa Văn với số điểm cao chót vót, còn tôi cũng đậu vào khoa Sử.
Nhưng nàng không đi học vì bác nàng sợ học đại học tốn kém. Hôm tiễn tôi đi, mắt nàng đỏ hoe.Thương lắm. Cả xã tiếc cho nàng. Rồi nàng đi học trung cấp sư phạm tỉnh. Nàng chăm viết thư cho tôi.
Chính nàng đã thức mấy đêm ròng, tự tay chép lại luận văn tốt nghiệp đại học gần 200 trang cho tôi.
Tôi đi học, mang theo gánh nặng trên vai. Cuộc mưu sinh đọa đày đã khiến tôi tự ýá chia lìa nàng. Tôi sợ mình chẳng mang lại điều gì hay ho cho nàng. Nàng lặng lẽ đi lấy chồng sau khi ra trường. Nàng lấy một anh công nhân nghèo khổ. Họ có với nhau hai đứa con sinh đôi. Cả hai đều học rất giỏi ở trường chuyên của tỉnh và đều thi đỗ Đại học.
Giờ nàng đã làm hiệu trưởng một trường cấp 1-2 của huyện. Thi thoảng tôi vẫn đọc những truyện ngắn nàng in trên báo Văn nghệ. Vẫn lối viết giản dị mà dạt dào cảm xúc như chính con người nàng vậy.
Tết năm ngoái, tôi về quê có tạt qua nhà nàng. Căn nhà đơn sơ nhưng vô cùng ấm cúng do có bàn tay khéo sắp đặt của nàng. Chồng nàng thấy tôi lên ti vi nhiều lần, cứ ngỡ tôi là siêu sao nên cũng nể phục lắm.
Biết tôi vẫn còn lông bông, lằng nhằng chuyện vợ nọ, con kia, nàng buồn lắm. Nàng trách tôi trẻ con mãi chưa chịu lớn, có mặt trên đời chỉ để làm khổ phụ nữ. Lúc tôi ra về, nàng còn chạy vào trong nhà, lấy ra 1 xấp thư cũ đưa cho tôi. Đó là những lá thư ngày xưa tôi viết gửi cho nàng. Hóa ra nàng vẫn cất giữ chúng như một kỷ niệm khó quên. Lúc phóng xe ra đầu làng, tôi vẫn nhìn thấy nàng đứng trên bờ đê với mái tóc dài buông xõa nhìn theo.
Tôi về Hà Nội, lại tiếp tục quay cuồng trong cơn lốc điên loạn của đời sống thị thành. Thi thoảng nhớ về những ngày xa lắc xa lơ vẫn có cảm giác lâng lâng, dịu ngọt và cồn cào khó tả.
Sau lần gặp đó, chúng tôi luôn coi nhau như bạn, chia sẻ ngọt bùi, khó khăn trong đời sống hàng ngày. Thế mới biết, người ta có thể đến rồi đi trong cuộc đời nhau vì rất nhiều lý do gì đó. Nhưng cách ứng xử với nhau sau những biệt ly, chia lìa ấy mới là điều đáng để suy nghĩ. Có nguời thì quên nhau như chưa từng biết, có người lại coi như kẻ thù.
Riêng tôi, tôi vẫn nhớ về mối tình đó như nhớ một kỷ niệm đẹp đẽ, đầy luyến tiếc… Thương lắm ngày xưa."

Nhắm mắt lại và nghe bài "Để gió cuốn đi"!!!

quên một người lâu hay chóng thì cũng tùy thuộc vào bạn yêu người đó như thế nào có sâu đậm hay không...theo kinh nghiệm của mình thì không gì là không quên được....mình cũng yêu khá nhiều người con gái rồi mình toàn bị người ta bỏ thôi..mới đầu thì rất khó nhưng rồi mình cũng quên hết..giờ gặp lại cũng chẳng còn cảm giác gì nữa...

Liệu đã có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau...
Tình yêu làm cho người ta cười, làm cho người ta tự tin mà hãnh diện nói với bao người rằng, người yêu tôi đấy!
Tình yêu làm cho người ta buồn, làm cho người ta khóc, tự nhốt mình vào nhà và tránh ánh nắng mặt trời .
Yêu một người thật sự là khó và càng khó hơn gấp trăm ngàn lần nữa để quên đi người đó. Tình yêu thật sự là một đường tròn không hề có kết thúc.
"Tình yêu là thứ cảm xúc nhiều người trải nghiệm nhưng rất ít người được vui với nó”. Chúng ta đều yêu nhưng mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn. Mấy ai mà không phải thừa nhận rằng tình yêu này đau đớn lắm. Hạnh phúc vốn là điều hiếm hoi và chẳng mấy khi tồn tại mãi mãi.
Sau tình yêu cuồng nhiệt ấy ta nhận lại được gì…
Nhận lại được gì ngoài sự thờ ơ lạnh lùng, sự ruồng bỏ. Nhận lại được gì ngoài sự phũ phàng.
Dù đã từng có thời gian yêu nhau say đắm nhưng con người ai cũng đổi thay, vì muôn vàn lí do mà phải xa cách.
Chỉ có cách đi qua nỗi đau đó ta mới có thể vui vẻ được nhưng dường như là quá khó…
Nỗi đau ban đầu sẽ là vết thương không ngừng chảy máu, khiến ta co quắp và gồng mình trong thương nhớ da diết.
Nỗi đau lâu ngày sẽ là vết sẹo, nếu như ta biết cố gắng mà sống, mà bước qua nỗi đau. Nhưng nỗi đau lâu ngày sẽ là vết thương ung mủ lở loét nếu như ta cứ ngồi đó mà nhìn nó, hằng ngày cứ soi vào nó, lôi nó ra mà ngẫm nghĩ , mà thổn thức.
Nỗi đau thà để nó yên, chứ khơi gợi lên thì chỉ có đau hơn ngàn lần. Và chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ liền sẹo.
Vết sẹo tuy không hề phai mờ như những kỉ niệm sẽ khó mất đi, nhưng chí ít ta sẽ không phải đau day dứt, mà chỉ mỉm cười cói đó như là cơn gió thoảng qua. Do số phận đã sắp đặt, rằng ta với họ chỉ đi ngang qua đời nhau. Chỉ là vậy thôi…
Đôi khi ta tự hỏi
Bao lâu cho một nỗi đau nguôi ngoai
Bao lâu cho những kỉ niệm hóa thành mây trời lặng lẽ trôi
Bao lâu cho những nụ cười lại trở về trên môi
Bao lâu để những giọt nước mắt không còn lăn dài trong những cơn mơ
Bao lâu để nhìn người mình yêu thương đi với người khác mà không òa khóc..
Bao lâu để bàn tay thôi quờ tìm hơi ấm mỗi đêm
Bao lâu đủ để quên một người...
Ta sẽ chẳng bao giờ biết được, mà cũng chẳng có ai có thể giải đáp dùm ta. Thời gian luôn là phương thuốc cứu cánh duy nhất và hữu hiệu.
Thời gian sẽ làm ta nguôi ngoai, sẽ mang đến cho ta một người khác, sẽ lại làm môi ta cười, mắt ta say…
Nếu không , chí ít, thời gian sẽ làm nỗi đau của ta dần bốc hơi lên trời bao la, để rồi một ngày ta chợt nhận ra lòng nhẹ hẫng, nỗi đau cũng qua, muộn phiền cũng theo gió bay cao.
Chắc hẳn ngày đó sẽ đến. Đó sẽ là một ngày đẹp trời , ngày đó nếu có ai hỏi ta rằng
Nơi nào trên đời là hạnh phúc