
Hôn nhân đóng băng em phải làm sao bi giờ
Chúng tôi là bạn thân trước khi đi đến kết hôn. Một cậu con trai ra đời càng làm hạnh phúc bền chặt. Rồi chúng tôi ra thành phố, cuộc sống vất vả vì cả hai còn trẻ và nghèo, nhà phải thuê. Bằng nỗ lực của cả hai, chúng tôi dành dụm mua được một ngôi nhà. Những tưởng hạnh phúc thế là trọn vẹn, nhưng không phải... Chồng tôi là người tốt, rất nhiệt tình với bạn bè (trước kia tôi yêu anh ấy cũng vì đức tính đó); còn tôi là một phụ nữ chăm chỉ và khá tháo vát, đã lo tất cả mọi việc trong gia đình để anh toàn tâm toàn ý với công việc. Có lẽ vì điều ấy anh quên mất trách nhiệm phải chia sẻ công việc gia đình với vợ. Môi trường làm việc của anh ấy rất nhiều phụ nữ và anh đã thân thiết quá mức với một người. Khi tôi phản đối thì anh giải thích đó là tình bạn và với anh, gia đình quan trọng nhất. Tôi tin vậy nên bỏ qua mọi chuyện. Rồi tôi sinh thêm một cô con gái (dù tôi mắc bệnh tim) nhưng trong thời gian đó anh ấy lại nhắn nhủ yêu thương với một người khác cùng cơ quan. Tôi phát hiện thì anh vẫn bảo rằng đấy chỉ là bạn và gia đình vẫn rất quan trọng với anh ấy. Sau đó anh chuyển cơ quan mới và mâu thuẫn vợ chồng lên đến đỉnh điểm khi tại cơ quan mới anh ấy cũng nhắn nhủ quá thân mật với một cô gái. Khi biết chuyện, tôi đã xúc phạm chồng những lúc bực tức, tôi uống rượu và tự hành hạ bản thân, anh ấy tát tôi và đòi ra ở riêng với lý do kiểm chứng lại tình cảm của chúng tôi. Lúc đầu tôi không đồng ý vì sợ anh ấy ra ngoài để đến với người đàn bà ấy. Ngày tháng trôi đi chúng tôi sống cùng một mái nhà, ngủ cùng một giường mà đồng sàng dị mộng. Tôi đã nhiều lần đề nghị anh ấy bỏ qua tất cả để bắt đầu lại từ đầu nhưng anh ấy bảo anh ấy còn suy nghĩ... Giờ đây tôi nản lòng rồi, tôi muốn anh ấy ra ở riêng hoặc ly hôn nhưng anh ấy cứ im lặng, chẳng làm gì cả và đối xử lạnh lùng với tôi như kiểu bạo hành về tinh thần.

Chị thân! Xin được chia sẻ với những nỗi đau của chị. Có lẽ những chia sẻ của chị làm chúng tôi cũng trăn trở khôn nguôi… Tình hình có vẻ càng lúc càng căng thẳng khi chính chị bảo rằng hình như chị cũng đang bị bạo hành, đặc biệt là bạo hành tinh thần. Hậu quả của nó sẽ vô cùng trầm trọng nếu vấn đề không sớm giải quyết. Bao giờ cũng vậy, khi có con, cha mẹ nào cũng muốn con mình sẽ hạnh phúc. Ai cũng mong con mình lớn lên một cách toàn vẹn để thật sự vững tin vào đời. Thế nhưng không phải bao giờ con cái cũng hạnh phúc nếu cha mẹ không cho con cái lớn lên một cách đúng nghĩa, mà ngược lại còn đẩy con cái sống trong bầu không khí tâm lý rất nặng nề… Liệu những gì chị và gia đình chị - mà đặc biệt là hai cháu - đang gặp phải là như thế? Ở đây có hai hướng chị cần suy nghĩ. Thứ nhất, liệu việc chị nghĩ anh ấy nhắn tin với người này và người khác là đúng hay sai? Phải chăng chị ghen quá mức? Nếu thật sự anh ấy không làm gì thì chị có nghi oan? Hay chính chị đã làm vấn đề trầm trọng nên cuối cùng mọi sự trở nên phức tạp? Nếu chị đã làm quá mức sự thật thì chị cũng cần điều chỉnh. Hướng thứ hai: đây không phải là lần đầu tiên anh ấy có những quan hệ thân thiết mà có thể đã nhiều lần! Nếu anh ấy cứ liên tục hết lần này đến lần khác thì đấy là bản chất của anh ấy, liệu mọi sự có thể thay đổi… Không thể thiếu sự cân nhắc trong quyết định nhưng nếu chỉ mình chị xoay xở chuyện gia đình thì có lẽ cũng nên thẳng thắn và rõ ràng cùng nhau. Không nhất thiết phải ly hôn ngay lập tức nhưng cũng nên có những động thái để chúng ta có sự đổi thay hoặc điều chỉnh từ hai phía để tìm tiếng nói chung. Chị còn cả tương lai dài, còn cả hành trình lớn khôn của hai cháu, cho nên cần nhất là hai vợ chồng hợp lực hoặc tuyệt vời nhất là cả hai sẽ hết lòng chăm sóc con và cho con lớn lên một cách đúng nghĩa và an toàn.