
Làm sao để an ủi mẹ mình?
Lúc đầu I ko tin những vấn đề chia sẽ trên mạng.Nhưng có lẽ I nên thử một lần. Mong chia sẽ và góp ý . Ba mẹ của I kết hôn do sự ép buộc hai bên gia đình .Lúc đẩu thì ko sao, nhưng sau hơn 10 năm sống chung có 2 con thì giờ đây mẹ I chỉ biết khóc .Ba của I lun cộc cằn ,thô lổ, ko bao giở vui vẻ với mẹ con I , đối với người khác thì vui vẻ nói chuyện , nhưng khi đi làm về tới nhà thì mặt lúc nào cũng một đống , có lẻ từ khi I bít nhận thức thì đến bây giờ 18 năm I ko hề bít hơi ấm của ba , còn em của I thì còn ko bít hôn ba như thế nào... Chua một lần chúng tui bít hơi ấm của ông . Nhưng ko sao điều bù đắp còn lại đó là ông lun làm việc nuôi cả nhà.Đó chính là niềm hy vọng cuối cùng của I . Ba mẹ của I có lẻ sống vì con cái chinh vì thế mẹ I lun khóc một mình , viết nhật kí một mình.... Cứ như vậy nhưng có lẽ giờ đây đã quá mức .Ba I càng ngày càng mật lòng tin ở I ở mẹ và em I. Đã nhìu lần I rất hận và ko mún kêu BA nhưng nhình thấy ông cực khổ lại thui.. 1 năm ngồi ăn cơm chung chắng chỉ có mấy đám giổ,1 tuần nói chuyện chỉ bằng những lời :thưa ba đi học ,hay, con mới đi học về.Đối với chúng I ông lúc nào cũng khó chịu ,quăn đồ, đến nỗi nói chuyện với ông ấy chúng tui thấy sợ.Nhưng có lẻ ko sao ,quen rùi ,nhưng mẹ I thì khác b ao nhiu năm rùi ,lần này thì ko phải dổi hờn như những lẩn trước , mẹ đã khóc nhưng ko cho chúng tui thấy , mẹ giấu đi nhưng I thấy mắt mẹ ước ,mẹ chỉ cố cười thui, mổi lần thấy mẹ như vật I bùn lắm nhưng ko bít phải làm sao???? Đã nhìu lần I đã kêu mẹ bỏ đi , đi làm chằng hạn nhưng mẹ lại cứ nói vướn bận I và EM .I phải làm sao đây.....

Chào bạn. Tôi rất hiểu tâm trạng của bạn lúc này. Chắc là lúc này bạn đang rất buồn và thương mẹ mình nhiều lắm phải không?
Ba, mẹ bạn kết hôn là do sự ép buộc của hai bên gia đình. Có thể nói, cuộc hôn nhân đó không có tình yêu. Ba, mẹ bạn sống với nhau cũng chỉ vì trách nhiệm của một người làm cha, một người làm mẹ. Phải nói rằng ba bạn là một người lạnh lùng, rất ít khi nói chuyện cười đùa cùng vợ con. Ba bạn thường khó chịu với các con. Điều đó đã làm cho bạn cũng như em bạn cảm thấy sợ khi nói chuyện cùng với ba của mình. Và chính điều đó đã làm cho tình cảm gia đình bị xa cách. Mẹ bạn luôn sống trong buồn phiền. Không cảm thấy hạnh phúc hay vui vẻ. Nhưng mẹ của bạn đã chịu đựng những điều đó trong suốt thời gian qua. Mẹ bạn chỉ khóc và trải lòng mình vào những trang nhật kí. Mẹ của bạn đã giấu đi những giọt nước mắt, giấu đi những nghĩ suy, những ưu tư, những mệt mỏi trong lòng. Mẹ bạn đã cố gượng cười để cho các con khỏi lo lắng. Nhưng, không lo lắng, không thương sao được khi mà thấy mẹ mình như vậy đúng không bạn? Những lúc như thế bạn nên ở bên cạnh ủi, chia sẻ cùng mẹ, giúp mẹ mình có thể quên đi nỗi buồn hiện tại.
Còn đối với ba của bạn, mình nghĩ cách tốt nhất bây giờ bạn nên chọn thời điểm thích hợp để nói chuyện cùng với ba của mình. Bạn hãy nói những suy nghĩ và cảm nhận của mình về ba. Và nói làm sao để cho ba bạn hiểu ba bạn đã làm không chỉ mẹ bạn mà còn em bạn và bạn buồn như thế nào trong suốt thời gian qua. Mình nghĩ khi ba bạn hiểu được những tâm tư, suy nghĩ của mọi người trong gia đình ba bạn sẽ hiểu và quan tâm hơn tới tất cả mọi người. Đặc biệt là mẹ bạn. Đôi khi chính các con là cầu nối tình yêu giữa ba, mẹ đấy bạn ạ. Còn đối với mẹ của bạn, bạn thường xuyên nói chuyện, quan tâm, an ủi, động viên, chia sẻ những điều trong cuộc sống giúp mẹ bạn quên đi những giọt nước mắt và những nỗi buồn kia. Bên cạnh đó bạn cũng nên dành nhiều thời gian nói chuyện cùng với ba của mình để có thể hiểu hơn về công việc, cũng như những tâm tư tình cảm của ba bạn. Bạn hãy tự tin lên, đừng sợ hay ngại khi nói chuyện cùng với ba của mình. Mình tin rồi thời gian sẽ mang đến cho gia đình bạn những nụ cười, những niềm vui của gia đình hạnh phúc.
Chúc bạn và gia đình luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé.

Mình hiểu cảm gáic của bạn... Vì bị cấm ép mà 2 vợ chồng đã ko có tình yêu ngay từ lúc đầu. Nếu bạn tiếp xúc được với ba của bạn thì bạn hãy thổ lộ hết những ý bạn muốn nói nhé. ba bạn sẽ ko la rầy bạn đâu. Chúc ban hanh phúc