
Như hai đường thẳng song song, không có điểm gặp nhau!
Em và anh, hai con người hoàn toàn trái ngược nhau 7từ tính cách, sở thích đến cả quan điểm sống nữa. Sao chúng ta khác nhau quá vậy, mà ông trời lại khiến chúng ta yêu nhau. Yêu đến nỗi giờ không dứt ra được nữa rồi, nhưng ở bên cạnh nhau thì lúc nào cũng mang đến buồn phiền cho nhau.
Anh nói, em không hiểu anh, không hiểu những gì anh làm cho em, những gì anh mang đến cho em. Em lúc nào cũng đòi hỏi những cái anh không làm được, cho dù anh làm thì cũng không thật lòng vì đó không phải là anh.
Anh nói em là con người sống không thực tế, lúc nào cũng lãng mạn. Không lo đến chuyện tương lai mà chỉ biết chuyện trước mắt mà thôi.
Anh ơi, những điều anh nói với em đều đúng cả. Nhưng em thấy con người anh thực dụng quá đi thôi.
Đâu phải những gì anh nói em không để ý, những gì anh nói em bỏ ngoài tai. Em dần sửa đổi mà.
Hôm đó vô tình đang đi trời mưa to. Anh chạy thật nhanh, mình về đi cho rồi, mưa như vậy đi chơi đau có được. Thoi mình ghé công viên đúng ngắm mưa nha anh. Về đi, mưa đứng ướt hết người anh rồi nè. E ôm anh và hôn, dưới tấm áo mưa che phủ, chẳng ai thấy mình. Anh vội đẩy ra. Chợt tim em buốt lên.
Hôm đó em đi về khuya, lạc đường làm em sợ, em vội gọi điện và nhắn tin cho anh biết em đang ở đường nầoy khi em, để anh chỉ. Anh nhắn lại "Em ghi tên đường thì phải đúng chứ, ghi sai làm sao anh tìm" Em ghi đúng mà. Nước mắt em chảy ra. Em đang sợ mà. Tự nhiên em thấy anh không phải là người để em dựa vào khi buồn, khi lo lắng, sợ hãi, khi em có tâm sự.
Chị họ em nhập viện cấp cứu, em hỏi anh có tiền không cho em mượn đóng tiền viện phí gấp. Anh còn tiền, nhưng ngày mai anh phải đóng tiền nhà rồi đó. Em thấy anh sao mà....Một chút im lặng, anh không nhận ra sự sững sờ của em.
Anh luôn có một cái lý riêng của anh đối với tất cả những việc anh làm, anh nói. Em thấy anh sao quá vô tình, vô tâm.
Anh nói em không hiểu anh.
Anh có bao giờ nghĩ rằng anh hiểu em không?
Em lại khác, em sống lãng mạn, em sống thiên về tình cảm. Nó khiến cho chúng ta khác nhau.
Làm sao chúng ta hoà hợp được đây, em luôn cố gắng cho chúng ta hoà hợp nhau, hiểu nhau, sống có trách nhiệm và yêu, thông cảm cho nhau.Để còn mơ về ngày chúng ta mãi mãi được ở bên nhau hạnh phúc. Nhưng giờ em thấy khó quá.
Càng ngày em thấy chúng ta giống như hai đường thẳng song song vậy.
Có khi nào tại sống ích kỷ quá chăng?

Chân lý luôn luôn là vậy."Đường thẳng song song trong chân lí ko hề có những điểm gặp nhau bất chợt" giống như mặt trời mọc ở hướng đông và lặn ở hướng tây
Tôi và E đã từng như thế....khi chia tay mới biết đến 2 đường thẳng song song...vẫn luôn bên cạnh nhau nhưng sẽ ko bao giờ đến đc với nhau...và tôi mãi cũng chỉ là 1 đường thẳng song hành bên cạnh E...Giá như 1 ngày nào đó .... có hay ko? chúng trở thành 1 vòng tròn...vòng tròn của tình yêu..không phải là cầu vồng khuyết...không có điểm dừng như tình yêu tôi giành cho E vậy...
Đọc những dòng chủ top viết... mình không tiếc về quá khứ của mình mà có lẽ đang tiếc cho một tình yêu chân thành sẽ vuột mất..Trong toán học 2 đường thẳng song song là 2 đường thẳng mãi mãi không được gặp nhau , 2 đường thẳng trùng nhau là mãi mãi chồng lên nhau , để có được những đường thẳng đó thì chỉ có cách duy nhất là chúng ta fải vẽ chúng ra, cũng như trong cuộc đời chúng ta , chúng ta có quyền quyết định là nên vẽ 2 đường thẳng song song hay trùng nhau hay không, chúng là do chúng ta tạo nên

Chào bạn
Hai đường thẳng song song sẽ có điểm chung khi cả hai đường thẳng chịu khó...không thẳng một tí. Đó chính là vấn đề khi nghĩ đến, ai cũng cho là không thể, nhưng thực tế cuộc sống này có thể làm được. Nếu cứ suy nghĩ chắc 100% rằng nó là đường thẳng thì mãi mãi nó sẽ là đường thẳng. Giống như chuyện vịt con sinh ra trong ổ trứng gà, nó theo mẹ gà đi ăn và nghĩ rằng nó không thể nào biết bơi như các gà con khác, cuối cùng nó không bao giờ đặt chân xuống nước cho đến một hôm nó bị...té cầu.
Bạn đừng quá thất vọng như vậy, đôi khi do mức độ quen nhhau tìm hiểu của cả 2 chưa đến mức thông cảm hết nhau, vẫn còn sự ích kỷ và tự ái vụn vặt. Tình cảm thật sự phải xuất phát từ con tim, dần dần chuyển sang hành động, ứng xử và suy nghĩ. Nếu yêu nhau thật sự thì dù có khác nhau đến mấy, vẫn sẽ có một vài điểm chung, lúc đầu ít, vế sau sẽ chuyển dần thành nhiều. Quan trọng là bạn có nhìn thấy được khả năng đó và chính bạn có muốn "không thẳng" hay không. Nếu không thì tôi khuyên bạn nên sớm ...chấm dứt để không phải khổ sở cho cả 2. Đừng quá cố chấp trong suy nghĩ, hãy là "đường cong" một chút sẽ dễ thở và có kết quả hơn. Tôi là người đã trãi qua cảm giác đó và hiểu rõ khi không có điểm chung và không muốn "uốn cong" đến điểm chung thì ...cứ là đường thẳng thôi bạn ạ !