Câu hỏi

29/10/2013 01:25
Tôi đang ở trong tình huống rất bế tắc mà không biết làm thế nào
Thực sự tôi đã chịu đựng rất nhiều nhưng hiện tại tôi thấy mình đã không thể chịu thêm được nữa. Tôi xin kể với chị câu chuyện của tôi để xin chị một lời khuyên.
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi vã nhau, bố tôi là một người nghiện rượu. Ông luôn chửi bới và đánh đập mẹ con tôi. Khi tôi học xong cao đẳng sư phạm tôi đã gặp anh, chồng tôi bây giờ. Ngày ấy, gia đình tôi đang trục trặc, bố tôi đánh đuổi mẹ tôi và bà đã dọn về quê ngoại tôi ở. Mấy chị em tôi đều theo mẹ đi. Lúc đó tôi vô cùng chán nản, người tôi thầm thương cùng ngại cảnh gia đình tôi, chỉ có anh là vẫn kiên trì theo đuổi tôi.
Phần vì chán cảnh gia đình, phần vì anh rất nhiệt tình và mẹ tôi cứ giục nên tôi đã đồng ý cưới anh. Ngày ấy, tôi cứ nghĩ cho qua chuyện, cưới cho xong, rồi mình có gia đình riêng của mình. Nhưng từ khi lấy chồng tôi không còn là bản thân mình nữa. Anh ấy là một người gia trưởng và độc đoán. Ngay sau khi cưới, anh ấy quay ra nói gia đình tôi không ra gì, mỗi khi không vừa lòng chuyện gì hay vợ chồng xích mích là anh lại nói tôi sinh ra trong một gia đình thối nát thì nhân cách cũng không ra gì.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi thì 24 tuổi đã sinh con. Khi con tôi được 7 tháng thì tôi lại có bầu. Các chị dạy cùng trường với tôi đã khuyên tôi không nên giữ lại vì bé nhà tôi còn bé quá và công việc của tôi vẫn chưa ổn định. Tôi mới là một giáo viên hợp đồng chưa thi viên chức, nếu tôi sinh em bé thứ 2 thì sẽ phải nghỉ dạy vì tôi sinh vào giữa năm học. Nhưng do tôi sợ vì dù gì đó cũng là con tôi nên chúng tôi đã để lại.
Từ khi sinh em bé thứ 2 công việc của tôi rất bấp bênh, chỉ là đi dạy hợp đồng theo tháng. Năm ngoái khi cháu lớn nhà tôi được 23 tháng, cháu bé được 7 tháng thì chồng tôi đi làm ở Hà Nội. Một mình tôi ở nhà vừa chăm hai cháu, vừa phải lo việc giảng dạy của mình, lại phải coi cửa hàng ở nhà. Nhà tôi có cửa hàng bán sim thẻ điện thoại và làm đại lý bưu điện. Tôi đã hy sinh rất nhiều để anh ấy yên tâm đi làm nhưng mỗi khi con ốm đau hay cuối tuần anh ấy về mà thấy con gầy yếu là lại nói tôi không ra gì. Tôi đều nín nhịn vì tuy một mình vất vả nhưng được cái vợ chồng ở xa nhau tình cảm có tốt đẹp hơn rất nhiều.
Năm nay tôi bị cắt hợp đồng ở nhà, anh ấy cũng không đi làm ở Hà Nội nữa. Vậy là mâu thuẫn cứ nảy sinh triền miên. Anh ấy nói tôi ở nhà ăn bám anh ấy, rồi tôi là người dốt nát nên mới bị đuổi việc. Tuy ở nhà nhưng tôi vẫn phải trông coi cửa hàng rồi chăm sóc con cái. 2 cháu nhà tôi rất biếng ăn, mỗi bữa tôi phải mất rất nhiều thời gian cho 2 cháu ăn. Chỉ mỗi việc cho cháu ăn thôi đã khiến tôi rất mệt mỏi. Anh ấy ở nhà nhưng cũng chẳng giúp gì cho tôi. Anh ấy làm công việc tự do nên không có giờ giấc cụ thể. Cứ đến bữa là lại chỉ có mình tôi quay như con thoi hết nấu cơm, tắm cho con, lại giặt giũ, rồi dỗ dành cho 2 con ăn. Anh ấy không có nhà, tôi có nói anh đi đâu thì đến bữa về trông con để em làm hoặc trông cửa hàng để em đưa con đi sang hàng xóm dỗ cho con ăn. Anh ấy nói anh ấy đi công việc, tôi biết gì mà nói, ở nhà lấy gì mà ăn. Mà anh ấy có ở nhà cũng chỉ nằm xem ti vi hoặc trông con khi tôi làm việc khác chứ không bao giờ đụng tay vào việc gì. Mà mọi khoản chi phí hàng ngày trong nhà là do tiền bán hàng chứ có bao giờ anh đưa tiền cho tôi đâu. Anh nói tiền anh làm để chi vào việc lớn.
Tôi cảm thấy mình như một người ở, nếu vui vẻ thì được đối xử tốt, còn nếu chẳng may làm sai việc gì là lại bị mắng chửi thậm tệ. Mỗi khi chửi tôi anh ta lại lôi ra đình tôi ra, nói tôi là sinh ra trong một gia đình như thế mà còn không biết điều, rồi dọa tôi tử tế thì được yên thân còn không thì không có chỗ mà ở. Tôi biết anh ấy biết tôi không có chỗ nào để đi và cũng không dám đi vì nếu tôi đi mẹ tôi sẽ bị mang tiếng. Tôi biết cả tôi và anh ấy đều không còn yêu nhau vì tuy mới cưới được gần 4 năm nhưng đếm những ngày vui vẻ thì quá ít, mà những ngày buồn thì nhiều lắm. Ngay cả chuyện chăn gối của cả hai vợ chồng chúng tôi cũng đều không thấy thích. Khi giận nhau cả tháng chúng tôi có thể không gần nhau.
Nhưng với bạn bè anh ấy tôi là một người vợ tuyệt vời, anh ấy rất tự hào. Khi bạn bè anh ấy đến nhà tôi anh ấy vẫn khoe như vậy và bạn bè anh ấy cũng đều khen như vậy. Vì vậy mà anh ấy vẫn rất cần tôi. Còn tôi thì rõ rồi, ngoài ngôi nhà này tôi biết đi đâu? Đặc biệt là hiện tại tôi lại không có việc làm. Nếu tôi có một việc làm ổn định thì tôi đã ly hôn với anh ấy để được sống thật với con người mình. Từ khi lấy nhau, tôi phải bỏ hết những sở thích của mình vì không hợp với anh ấy. Nhưng bây giờ tôi thấy mình không thể chịu đựng nổi anh ấy nữa.
Tôi muốn xin một công việc khác để làm nhưng anh ấy không đồng ý. Vì tôi còn phải trông con và trông cửa hàng. Nếu tôi đi làm thì lương không bằng ở nhà bán hàng mà con lại khổ. Nghĩ vậy nên tôi cũng không đi. Nhưng sống với anh tôi không được tôn trọng, tôi luôn là một người kém cỏi và ngu dốt. Gặp bất cứ một thất bại nào thì anh luôn là người đầu tiên chê bai tôi và còn chì chiết tôi khiến tôi thấy mình là người bất tài và không dám cố gắng nữa. Đã có lần anh ta còn nói tôi là: "Ngu như thế mà cũng học được cao đẳng sư phạm, như thế mà đòi đi dạy con nhà người ta, người ta mà biết thì chửi cho".
Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với chị nhưng có lẽ nói mãi cũng chẳng hết được nên tôi xin dừng. Tôi chỉ muốn chị cho tôi lời khuyên làm thế nào trong tình cảnh của tôi lúc này? Tôi cũng đã nghĩ cứ chịu đựng chờ con lớn hơn, chờ khi nào công việc ổn định thì sẽ chia tay nhưng tôi thấy quá sức rồi. Đêm nào tôi cũng nằm nghĩ mãi mà thấy chán nản vô cùng. Tôi mong sớm nhận được lời khuyên của anh chị.
ChinaGirl
29/10/2013 01:25
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi vã nhau, bố tôi là một người nghiện rượu. Ông luôn chửi bới và đánh đập mẹ con tôi. Khi tôi học xong cao đẳng sư phạm tôi đã gặp anh, chồng tôi bây giờ. Ngày ấy, gia đình tôi đang trục trặc, bố tôi đánh đuổi mẹ tôi và bà đã dọn về quê ngoại tôi ở. Mấy chị em tôi đều theo mẹ đi. Lúc đó tôi vô cùng chán nản, người tôi thầm thương cùng ngại cảnh gia đình tôi, chỉ có anh là vẫn kiên trì theo đuổi tôi.
Phần vì chán cảnh gia đình, phần vì anh rất nhiệt tình và mẹ tôi cứ giục nên tôi đã đồng ý cưới anh. Ngày ấy, tôi cứ nghĩ cho qua chuyện, cưới cho xong, rồi mình có gia đình riêng của mình. Nhưng từ khi lấy chồng tôi không còn là bản thân mình nữa. Anh ấy là một người gia trưởng và độc đoán. Ngay sau khi cưới, anh ấy quay ra nói gia đình tôi không ra gì, mỗi khi không vừa lòng chuyện gì hay vợ chồng xích mích là anh lại nói tôi sinh ra trong một gia đình thối nát thì nhân cách cũng không ra gì.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi thì 24 tuổi đã sinh con. Khi con tôi được 7 tháng thì tôi lại có bầu. Các chị dạy cùng trường với tôi đã khuyên tôi không nên giữ lại vì bé nhà tôi còn bé quá và công việc của tôi vẫn chưa ổn định. Tôi mới là một giáo viên hợp đồng chưa thi viên chức, nếu tôi sinh em bé thứ 2 thì sẽ phải nghỉ dạy vì tôi sinh vào giữa năm học. Nhưng do tôi sợ vì dù gì đó cũng là con tôi nên chúng tôi đã để lại.
Từ khi sinh em bé thứ 2 công việc của tôi rất bấp bênh, chỉ là đi dạy hợp đồng theo tháng. Năm ngoái khi cháu lớn nhà tôi được 23 tháng, cháu bé được 7 tháng thì chồng tôi đi làm ở Hà Nội. Một mình tôi ở nhà vừa chăm hai cháu, vừa phải lo việc giảng dạy của mình, lại phải coi cửa hàng ở nhà. Nhà tôi có cửa hàng bán sim thẻ điện thoại và làm đại lý bưu điện. Tôi đã hy sinh rất nhiều để anh ấy yên tâm đi làm nhưng mỗi khi con ốm đau hay cuối tuần anh ấy về mà thấy con gầy yếu là lại nói tôi không ra gì. Tôi đều nín nhịn vì tuy một mình vất vả nhưng được cái vợ chồng ở xa nhau tình cảm có tốt đẹp hơn rất nhiều.
Năm nay tôi bị cắt hợp đồng ở nhà, anh ấy cũng không đi làm ở Hà Nội nữa. Vậy là mâu thuẫn cứ nảy sinh triền miên. Anh ấy nói tôi ở nhà ăn bám anh ấy, rồi tôi là người dốt nát nên mới bị đuổi việc. Tuy ở nhà nhưng tôi vẫn phải trông coi cửa hàng rồi chăm sóc con cái. 2 cháu nhà tôi rất biếng ăn, mỗi bữa tôi phải mất rất nhiều thời gian cho 2 cháu ăn. Chỉ mỗi việc cho cháu ăn thôi đã khiến tôi rất mệt mỏi. Anh ấy ở nhà nhưng cũng chẳng giúp gì cho tôi. Anh ấy làm công việc tự do nên không có giờ giấc cụ thể. Cứ đến bữa là lại chỉ có mình tôi quay như con thoi hết nấu cơm, tắm cho con, lại giặt giũ, rồi dỗ dành cho 2 con ăn. Anh ấy không có nhà, tôi có nói anh đi đâu thì đến bữa về trông con để em làm hoặc trông cửa hàng để em đưa con đi sang hàng xóm dỗ cho con ăn. Anh ấy nói anh ấy đi công việc, tôi biết gì mà nói, ở nhà lấy gì mà ăn. Mà anh ấy có ở nhà cũng chỉ nằm xem ti vi hoặc trông con khi tôi làm việc khác chứ không bao giờ đụng tay vào việc gì. Mà mọi khoản chi phí hàng ngày trong nhà là do tiền bán hàng chứ có bao giờ anh đưa tiền cho tôi đâu. Anh nói tiền anh làm để chi vào việc lớn.
Tôi cảm thấy mình như một người ở, nếu vui vẻ thì được đối xử tốt, còn nếu chẳng may làm sai việc gì là lại bị mắng chửi thậm tệ. Mỗi khi chửi tôi anh ta lại lôi ra đình tôi ra, nói tôi là sinh ra trong một gia đình như thế mà còn không biết điều, rồi dọa tôi tử tế thì được yên thân còn không thì không có chỗ mà ở. Tôi biết anh ấy biết tôi không có chỗ nào để đi và cũng không dám đi vì nếu tôi đi mẹ tôi sẽ bị mang tiếng. Tôi biết cả tôi và anh ấy đều không còn yêu nhau vì tuy mới cưới được gần 4 năm nhưng đếm những ngày vui vẻ thì quá ít, mà những ngày buồn thì nhiều lắm. Ngay cả chuyện chăn gối của cả hai vợ chồng chúng tôi cũng đều không thấy thích. Khi giận nhau cả tháng chúng tôi có thể không gần nhau.
Nhưng với bạn bè anh ấy tôi là một người vợ tuyệt vời, anh ấy rất tự hào. Khi bạn bè anh ấy đến nhà tôi anh ấy vẫn khoe như vậy và bạn bè anh ấy cũng đều khen như vậy. Vì vậy mà anh ấy vẫn rất cần tôi. Còn tôi thì rõ rồi, ngoài ngôi nhà này tôi biết đi đâu? Đặc biệt là hiện tại tôi lại không có việc làm. Nếu tôi có một việc làm ổn định thì tôi đã ly hôn với anh ấy để được sống thật với con người mình. Từ khi lấy nhau, tôi phải bỏ hết những sở thích của mình vì không hợp với anh ấy. Nhưng bây giờ tôi thấy mình không thể chịu đựng nổi anh ấy nữa.
Tôi muốn xin một công việc khác để làm nhưng anh ấy không đồng ý. Vì tôi còn phải trông con và trông cửa hàng. Nếu tôi đi làm thì lương không bằng ở nhà bán hàng mà con lại khổ. Nghĩ vậy nên tôi cũng không đi. Nhưng sống với anh tôi không được tôn trọng, tôi luôn là một người kém cỏi và ngu dốt. Gặp bất cứ một thất bại nào thì anh luôn là người đầu tiên chê bai tôi và còn chì chiết tôi khiến tôi thấy mình là người bất tài và không dám cố gắng nữa. Đã có lần anh ta còn nói tôi là: "Ngu như thế mà cũng học được cao đẳng sư phạm, như thế mà đòi đi dạy con nhà người ta, người ta mà biết thì chửi cho".
Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với chị nhưng có lẽ nói mãi cũng chẳng hết được nên tôi xin dừng. Tôi chỉ muốn chị cho tôi lời khuyên làm thế nào trong tình cảnh của tôi lúc này? Tôi cũng đã nghĩ cứ chịu đựng chờ con lớn hơn, chờ khi nào công việc ổn định thì sẽ chia tay nhưng tôi thấy quá sức rồi. Đêm nào tôi cũng nằm nghĩ mãi mà thấy chán nản vô cùng. Tôi mong sớm nhận được lời khuyên của anh chị.
Danh sách câu trả lời (1)

Bạn thân mến,
Cuộc sống gia đình bạn bây giờ ra đến nông nỗi này có lẽ do quyết định quá vội vàng và không được cân nhắc kỹ lưỡng của bạn, do nền tảng gia đình không được đặt trên cơ sở yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.
Bạn đã thử tìm cách thay đổi anh ấy chưa? Nếu bạn đã từng tìm và tin rằng với anh ta không thể có cơ hội hạnh phúc nào thì việc quan trọng nhất của bạn bây giờ là chuẩn bị cho một cuộc sống hoàn toàn độc lập, chuẩn bị cả về tinh thần lẫn vật chất. Đừng suy nghĩ rằng ly hôn là mình hay mẹ mình chịu điều tiếng xấu. Không phải cuộc hôn nhân nào cũng hoàn hảo và không phải con người nào cũng nhìn trước được tương lai của mình thế nào. Điều quan trọng là bạn sẽ sống như thế nào sau cuộc ly hôn ấy.
Bạn có bằng cấp sư phạm, bạn cũng đã trông coi một cửa hàng trong nhiều năm, như vậy là bạn cũng đã có những kinh nghiệm, có cơ sở đề có thề tạo dựng lại cuộc sống thanh thản, nhẹ nhàng cho mình. Bạn hãy tâm sự tất cả với những người thân của mình, mẹ hay anh chị em, một ai mà bạn thấy là sáng suốt nhất, có thề giúp đỡ bạn về tinh thần hay vật chất.
Hãy chuẩn bị tất cả cho một cuộc thay đổi trước mắt. Điều quan trọng là bạn hãy dũng cảm lên, cuộc sống không bao giờ đóng mọi cánh cửa với một con người can đảm. “Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra”. Điều quan trọng là dù có thể sẽ vất vả hơn đôi chút về đời sống, nhưng bạn sẽ có lại được chính mình, được cảm thấy con người mình với phẩm giá riêng, đó sẽ là một niềm vui sống rất lớn, một động lực rất lớn giúp người ta vượt qua khó khăn.
Chúc bạn thành công
Thân mến
Cuộc sống gia đình bạn bây giờ ra đến nông nỗi này có lẽ do quyết định quá vội vàng và không được cân nhắc kỹ lưỡng của bạn, do nền tảng gia đình không được đặt trên cơ sở yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.
Bạn đã thử tìm cách thay đổi anh ấy chưa? Nếu bạn đã từng tìm và tin rằng với anh ta không thể có cơ hội hạnh phúc nào thì việc quan trọng nhất của bạn bây giờ là chuẩn bị cho một cuộc sống hoàn toàn độc lập, chuẩn bị cả về tinh thần lẫn vật chất. Đừng suy nghĩ rằng ly hôn là mình hay mẹ mình chịu điều tiếng xấu. Không phải cuộc hôn nhân nào cũng hoàn hảo và không phải con người nào cũng nhìn trước được tương lai của mình thế nào. Điều quan trọng là bạn sẽ sống như thế nào sau cuộc ly hôn ấy.
Bạn có bằng cấp sư phạm, bạn cũng đã trông coi một cửa hàng trong nhiều năm, như vậy là bạn cũng đã có những kinh nghiệm, có cơ sở đề có thề tạo dựng lại cuộc sống thanh thản, nhẹ nhàng cho mình. Bạn hãy tâm sự tất cả với những người thân của mình, mẹ hay anh chị em, một ai mà bạn thấy là sáng suốt nhất, có thề giúp đỡ bạn về tinh thần hay vật chất.
Hãy chuẩn bị tất cả cho một cuộc thay đổi trước mắt. Điều quan trọng là bạn hãy dũng cảm lên, cuộc sống không bao giờ đóng mọi cánh cửa với một con người can đảm. “Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra”. Điều quan trọng là dù có thể sẽ vất vả hơn đôi chút về đời sống, nhưng bạn sẽ có lại được chính mình, được cảm thấy con người mình với phẩm giá riêng, đó sẽ là một niềm vui sống rất lớn, một động lực rất lớn giúp người ta vượt qua khó khăn.
Chúc bạn thành công
Thân mến
Trả lời câu hỏi
Câu hỏi lĩnh vực Hôn nhân gia đình
Rao vặt Siêu Vip