Câu hỏi

09/08/2013 08:09
Tôi đang rất căng thẳng chuyện mình bị đồng tính?
Tôi 27 tuổi, lập gia đình cách đây 3 năm. Hiện tôi có 1 cháu trai. Vợ chồng chúng tôi sống vẫn bình thường, ai cũng quan tâm đến gia đình bé nhỏ của mình nhưng có một vấn đề là trước khi lấy vợ, tôi là một người đồng tính (tôi lại thích cả phụ nữ, trong đó có vợ của mình).
Cách đây 6 năm khi tôi mới tốt nghiệp ra trường, tôi về công tác chung với 1 anh học trước tôi 1 khoá, do điều kiện khó khăn nên tôi đi chung xe với anh ấy, dạy chung điểm trường với anh ấy. Anh ấy chỉ bảo tôi rất nhiều trong công việc cũng như cách giao tiếp với mọi người dần dà tôi có cảm tình với anh ấy. Anh ấy cũng hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy rồi lâu ngày anh ấy "chấp nhận" tôi. Nhưng sau đó anh đi cưới vợ để lại trong lòng tôi bao nhiêu niềm u uất, hận đời chán nản đến vô cùng. Nhưng tôi may mắn là có người bạn học chung lớp hiểu và giúp tôi vượt qua được.
Năm sau, tôi chuyển công tác, về đơn vị mới tôi gặp cô ấy (vợ tôi ), lúc đó cô ấy đang có bạn trai. Chỉ vài tháng sau thì cô ấy và bạn trai chia tay nhau. Do công tác cùng đơn vị và tôi cũng có cơ hội thường xuyên giúp cô ấy dần dà chúng tôi yêu nhau (lúc đó tôi không hề có cảm tình với người con trai nào khác). Sau hai năm yêu nhau thì chúng tôi cưới.
Chuyện đời không có ai biết được chữ "ngờ" cả. Tưởng chừng cái lực hút đi "cùng chiều" đó chỉ là quá khứ của 5 năm về trước . Tôi đã tự hứa với bản thân mình là không được yêu người đàn ông nào cả vì mình là con trai, mình có vợ và có con rồi nhưng..... cách nay 10 ngày tôi quen được người bạn cùng tuổi (anh ấy có gia đình nhưng đã ly thân và có cháu gái 2 tuổi, anh ấy cũng đồng tính) . Tôi và anh ấy gặp mặt và nói chuyện với nhau rất nhiều. Ngay lần gặp đầu tiên tôi cảm nhận được nơi anh ấy chính là người mà tôi cần, tôi có một cảm giác thật khó tả ...tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy không chỉ vì có hoàn cảnh giống nhau nhưng vì "con người thật" trong tôi trỗi dậy. Tôi là một người đồng tính. Bây giờ tôi đang cố giấu cảm xúc thật của mình, nhưng càng giấu mọi người xung quanh (đặc biệt là vợ tôi) thì tôi càng cảm thấy mình xấu xa, tội lỗi và ghê tởm chính bản thân mình. Tôi cố kiềm chế và điều tiết cảm xúc của mình nhưng không được. Tôi tự dặn bản thân mình không được gọi điện cho anh ta mà tôi vẫn chứ gọi; tránh gặp mặt nhưng tôi lại chủ động và hẹn anh. Có ngày tôi giam mình hàng giờ trong phòng để tự vấn bản thân mình, tự trách bản thân mình hay trách ông trời đây.Tôi rất muốn nói thật với vợ nhưng tôi không thể nào cất nên lời vì như vậy thì cô ấy sẽ sụp đổ hoàn toàn mất . Vợ tôi rất yếu và từ trước tới giờ ai cũng thấy vợ chồng tôi rất hạnh phúc và vì gia đình nhà vợ rất thương tôi. Tôi lại không muốn cha mẹ hai bên đau khổ. Tôi đang rối lắm, tôi thương vợ và con của tôi nhưng tôi không muốn sống giả với bản thân mình nữa. Tôi muốn sống thật với chính bản thân mình nhưng lại không đủ can đảm vì sau lưng tôi còn có gia đình nữa.
Có phải tôi thật ghê tởm và khác người lắm không? Suy nghĩ này cứ ám ảnh tôi suốt tuần nay.
Tôi mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên bây giờ tôi phải làm sao?
giatuan
09/08/2013 08:09
dinhbalan01
09/08/2013 08:09
Cách đây 6 năm khi tôi mới tốt nghiệp ra trường, tôi về công tác chung với 1 anh học trước tôi 1 khoá, do điều kiện khó khăn nên tôi đi chung xe với anh ấy, dạy chung điểm trường với anh ấy. Anh ấy chỉ bảo tôi rất nhiều trong công việc cũng như cách giao tiếp với mọi người dần dà tôi có cảm tình với anh ấy. Anh ấy cũng hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy rồi lâu ngày anh ấy "chấp nhận" tôi. Nhưng sau đó anh đi cưới vợ để lại trong lòng tôi bao nhiêu niềm u uất, hận đời chán nản đến vô cùng. Nhưng tôi may mắn là có người bạn học chung lớp hiểu và giúp tôi vượt qua được.
Năm sau, tôi chuyển công tác, về đơn vị mới tôi gặp cô ấy (vợ tôi ), lúc đó cô ấy đang có bạn trai. Chỉ vài tháng sau thì cô ấy và bạn trai chia tay nhau. Do công tác cùng đơn vị và tôi cũng có cơ hội thường xuyên giúp cô ấy dần dà chúng tôi yêu nhau (lúc đó tôi không hề có cảm tình với người con trai nào khác). Sau hai năm yêu nhau thì chúng tôi cưới.
Chuyện đời không có ai biết được chữ "ngờ" cả. Tưởng chừng cái lực hút đi "cùng chiều" đó chỉ là quá khứ của 5 năm về trước . Tôi đã tự hứa với bản thân mình là không được yêu người đàn ông nào cả vì mình là con trai, mình có vợ và có con rồi nhưng..... cách nay 10 ngày tôi quen được người bạn cùng tuổi (anh ấy có gia đình nhưng đã ly thân và có cháu gái 2 tuổi, anh ấy cũng đồng tính) . Tôi và anh ấy gặp mặt và nói chuyện với nhau rất nhiều. Ngay lần gặp đầu tiên tôi cảm nhận được nơi anh ấy chính là người mà tôi cần, tôi có một cảm giác thật khó tả ...tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy không chỉ vì có hoàn cảnh giống nhau nhưng vì "con người thật" trong tôi trỗi dậy. Tôi là một người đồng tính. Bây giờ tôi đang cố giấu cảm xúc thật của mình, nhưng càng giấu mọi người xung quanh (đặc biệt là vợ tôi) thì tôi càng cảm thấy mình xấu xa, tội lỗi và ghê tởm chính bản thân mình. Tôi cố kiềm chế và điều tiết cảm xúc của mình nhưng không được. Tôi tự dặn bản thân mình không được gọi điện cho anh ta mà tôi vẫn chứ gọi; tránh gặp mặt nhưng tôi lại chủ động và hẹn anh. Có ngày tôi giam mình hàng giờ trong phòng để tự vấn bản thân mình, tự trách bản thân mình hay trách ông trời đây.Tôi rất muốn nói thật với vợ nhưng tôi không thể nào cất nên lời vì như vậy thì cô ấy sẽ sụp đổ hoàn toàn mất . Vợ tôi rất yếu và từ trước tới giờ ai cũng thấy vợ chồng tôi rất hạnh phúc và vì gia đình nhà vợ rất thương tôi. Tôi lại không muốn cha mẹ hai bên đau khổ. Tôi đang rối lắm, tôi thương vợ và con của tôi nhưng tôi không muốn sống giả với bản thân mình nữa. Tôi muốn sống thật với chính bản thân mình nhưng lại không đủ can đảm vì sau lưng tôi còn có gia đình nữa.
Có phải tôi thật ghê tởm và khác người lắm không? Suy nghĩ này cứ ám ảnh tôi suốt tuần nay.
Tôi mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên bây giờ tôi phải làm sao?
Danh sách câu trả lời (2)

chấp nhận đi , ít ra ván đã đóng thành thuyền rồi. Ở 1 mặt nào đó tôi chúc mừng ông

em nghĩ anh nên mạnh mẽ lên để dấu tranh tư tưởng.Đúng là sau lưng anh còn gia đình nữa.Có lẽ sau một thời gian mọi thứ sẽ trỡ lại như cũ thôi.Vì vậy anh đừng buông xui đi,sẽ kiến nhiều ngừoi thất vọng và dâu lòng lắm anh ạ.GIa đình êm ấm đâu dễ gì xây dưng nên.Chúc anh mạnh mẽ đễ chiến thắng chính bãn thân mình!!!
Trả lời câu hỏi
Câu hỏi lĩnh vực Câu hỏi khác
Rao vặt Siêu Vip