
Hãy chỉ cho mình một lối đi...
tự dưng thấy lòng trống trải, lo sợ và muốn chạy trốn...
nói đó là tình yêu có lẽ mình ko cảm nhận được hay nói đúng hơn mình chưa yêu anh ấy. quen nhau đã lâu, nhưng đến với nhau chưa đầy một năm. anh ấy đi xuất khẩu lao động hàn quốc. nhà tôi nghèo nhưng chưa quá thiếu thốn có lẽ vì thế mà tôi muốn tìm cho mình một người có thế che chở hơn là một tình yêu mãnh liệt, năm nay mình 24t anh ấy 27t. cái gì dù là nhỏ nhất từ khi anh ấy và mình trên danh nghĩa được gọi là yêu nhau ấy anh ấy đều dành cho mình, chu cấp chăm lo cho mình ko để thua kém bạn bè. rồi ngày hẹn về đám cưới cũng gần đến. chỉ còn một tháng nữa anh ấy về phép.nói nhà anh ấy có điều kiện thì cũng không đúng. vì tiền thì mình chẳng thấy đâu nhưng nhà bé tẹo, một phòng riêng sau khi cưới về cũng ko có như mình hằng mong ước. gia đình anh chị em có gia đình hết chỉ còn cậu em út.cùng quê nhưng sao mình cứ sợ khi cưới xong anh ấy đi rồi mình phải gánh vác hai gia đình. mình sẽ đi làm xa chứ ko ở nhà,có lẽ như thế sẽ tốt hơn vì mình học hành đàng hoàng ra mà. nhưng càng đến ngày trong thâm tâm mình càng thấy khó chịu. mình lấy anh ấy vì tình hay vì nghĩa. bọn mình chẳng có ràng buộc về thể xác, anh ấy cũng chẳng bao giờ kể lể hay đòi hỏi về những gì tài chính anh ấy đã bỏ ra cho mình. đáng lẽ ra từ đầu mình ko nên nhận gì hết giờ có lẽ không phải nghĩ nhiều thế này. có lẽ anh ấy sẽ gục ngã mất nếu giờ bị "đá" nói đúng hơn là vậy. nhưng lương tâm mình ko cho phép. mình phải đi theo số phận hay những gì mà số phận đang dẫn mình đi thế này? mình phải làm sao đây? mình thấy khó thở quá !!!

Đứng câu chuyện thật khó sừ , nếu khuyên bạn hay bên người đó thì trái tim bạn và hướng đi bạn như vậy kho hp về sau.con khuyên rời xa thì thật tội nghiệp ng ban cua bạn chắc bạn ấy hy vọng yêu bạn rất nhiều.