
Lạy Chúa trên trời, giúp con vượt qua khó khăn này vì con yêu anh ấy.
Tôi và anh quen nhau nhờ duyên, mai mối. Anh là bạn của con bé đồng nghiệp của tôi.Chỉ câu nói đùa làm mai thôi mà quen nhau thật.
Anh là người biết quan tâm mọi người, giao tiếp tốt, người hoạt bát, cười nói huyên thuyên.Gia đình anh còn mỗi mẹ và đứa em gái. Anh gồng gánh cái gia đình bé nhỏ đó.
Tôi là một cô giáo công tác miền núi. Trái tim đã ngủ yên sau 3 năm nay mới rung động khi gặp anh, tôi không xinh đẹp lắm.
Ngày đó, tôi và anh quen nhau, yêu nhau từ giây phút đầu, cứ như chúng tôi là 2 nữa nay mới tìm thấy nhau. Anh quan tâm, lo lắng cho tôi, anh gặp tôi mỗi sáng và mỗi tối sau khi đi làm về. Mỗi sáng anh gọi điện đánh thức tôi dậy, tôi gọi tâm sự đến 11h -12h. mỗi lúc rãnh rỗi anh gọi tôi. Ôi lúc đó thật hạnh phúc. Anh bảo tôi về nhà thưa chuyện với ba mẹ, hỏi ý ba mẹ và mong ba mẹ chấp nhận anh là người theo đạo Tin Lành. Lúc đầu ba mẹ tôi có cản nhưng tôi đã thuyết phục được, anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Kể từ ngày đó chuyện tình cảm của tôi và anh lục đục đến này được 4 tháng rồi. Anh ít gọi hơn, ít gặp gỡ hơn, khoản cách càng lúc càng xa với lí do " anh bận". Còn tôi cuộc sống không hạnh phúc như trước nữa, mọi thứ như xám xịt, tôi đã khóc rất nhiều,mỗi sáng, mỗi lúc...,mỗi tối nằm xuống đẫm ướt gối. Đau khổ tột cùng khi bị anh ấy đối xử như vậy. Tôi đã tin và yêu anh hết cả tấm lòng, anh nói sẽ k làm tôi đau khổ, anh nói sẽ để từ từ để anh giải quyết, anh sẽ thuyết phục gia đình chấp nhận tôi. Và thế rồi anh cứ để tôi đợi và anh cứ im lặng. Vì tôi đi làm xa, vì tôi là người ngoại đạo, vì tôi lùn, vì tôi xấu mà không chấp nhận tôi. Còn tôi bỏ cả kế hoạch đi học Cao học ở Thái, bỏ không làm hồ sơ kết nạp Đảng, tôi từ chối cơ hội thăng chức, tôi đồng ý theo anh tôi cũng sẽ nguyện theo đạo giống anh...những tưởng nếu có nguy hiểm tôi sẵn sàng chết để anh được sống.
Dù còn yêu nhưng tôi không sống nỗi trong sự im lặng, tránh né của anh. Tôi quyết định chia tay, cắt liên lạc và bỏ đi, nhưng anh lại tìm đến tôi nhưng chỉ để chở tôi về chứ không nói một lời nào. Tôi thầm vui vì biết anh cũng còn yêu nhưng sau đó anh lại cứ im lặng, tôi có gọi và nhắn tin nhưng lúc nào anh cũng trả lời anh bận, bảo tôi ngủ trước đi đừng chờ.
Hiện tại bây giờ tôi đã quay lại công tác sau thời gian nghĩ hè. Đến đây ai ai gặp tôi cũng hỏi thăm anh. Tôi có biết bây giờ anh làm gì và ở đâu mà trả lời. Nuốt nước mắt vào trong...Bây giờ tôi rất bùn, đau đầu, mất ngủ, khóc khi ai đó hỏi đến anh và khi tôi một mình,...Làm sao để tôi mạnh mẽ lên như ngày chưa gặp anh? Làm sao để tôi sống vui vẻ hơn...có ý nghĩa hơn...để làm việc tốt hơn?
Chưa có câu trả lời nào. Bạn hãy là người đầu tiên!