
Yêu nhau lâu năm (3 năm). Làm thế nào để người yêu lại chạy theo đeo đuổi mình như xưa ?
Em với hắn quen nhau được 4 năm rưỡi rồi. Trước 2 đứa yêu nhau thắm thiết, hắn lúc nào cũng ở bên cạnh em, chăm sóc, quan tâm... Nhưng gần đây mới chuyển công ty, làm phó phòng kỹ thuật 1 công ty xây dựng, phải đi tiếp KH, nhậu nhẹt với sếp, đi trực ở công trường ( đổ bê tông mà )..., bọn em ít có thời gian cho nhau hẳn. Tuần chẳng mấy khi gặp nhau, 1-2 lần là nhiều.
Nhưng bận thì bận, không gặp thì ko gặp, chứ nhắn tin, hay gọi điện cũng ko có. Toàn em phải gọi. Nhắn tin nhiều khi ko thấy trả lời, gọi thì nhiều khi cũng chả gặp được. Nhiều khi hẹn nhau mà đến phút cuối em gọi lại mới biết hắn ko đến được vì phải đi KH với sếp. Thế đấy!
Em có người yêu mà nhiều khi như không có. Buồn triền miên... Cũng thông cảm với hắn, nhưng mà như thế thì mọi người nghĩ coi có được không?
Em cũng có nhiều người để ý, từng có người đeo đuổi và cầu hôn, nhưng em từ chối hết vì chung thủy và xác định chỉ có mình hắn. Thế mà hình như điều đó ko được trân trọng lắm!
Em mới nhắn tin thật dài, nói cho hắn biết là em cảm thấy thế nào, cô đơn, buồn bã, thất vọng, "chẳng lẽ anh ko còn quan tâm gì đến em nữa sao?"bla bla... Nhưng ko 1 tin nhắn trả lời, ko 1 cuộc gọi trả lời. Em gọi điện hỏi hắn xem em nhắn vậy thì hắn nghĩ sao. "Anh bận làm mấy việc sếp giao mai phải trình lại, mà dòng cuối em viết "Ngủ ngon" anh tưởng vậy xong rồi, nhắn gì nữa?"
Cuối cùng em mới nhắn 1 tin "quan trọng": "Em sẽ ko bao giờ nhắn tin, ko bao giờ gọi điện cho anh nữa. Nếu anh cần em, muốn có em, thì anh tự giành lấy. Em sẽ để mình tự do, sẽ ko tự trói buộc mình vào mỗi anh nữa". Và em làm đúng như vậy. Em nghĩ nếu thực sự hắn ko gọi, thì có nghĩa là em nên quên đi được rồi vì chứng tỏ hắn ko còn yêu em nữa. 5 ngày. Ko 1 cuộc gọi, ko 1 tin nhắn. Tối ngày thứ 5, hắn cuối cùng cũng gọi. Hỏi em đã suy nghĩ thế nào rồi, rồi có ai tấn công em chưa... - "chưa có gì cả..., mai nghỉ lễ..." - " Có ai rủ em đi đâu chưa?" - "Chưa" - "Vậy anh rủ em đi với anh. Mai mẹ anh vào thăm, phải đưa mẹ đi thăm người bạn cũ. Xong việc thì anh đi với em" Rồi xong. Ngày mai đến. Suốt 1 ngày ko thấy động tĩnh gì. Sốt ruột, em gọi, hắn mới bảo là chắc ko đi được vì chắc về ko kịp. Anh định gọi em mà em gọi trước rồi, anh đang chở mẹ đi ngoài đường, định tới nơi gọi em. Mà em nói ko gọi anh cơ mà, sao anh phải gọi em? Em giận anh, ko lẽ anh ko giận em được àh?" ... Khóc 1 mình, thất vọng vô cùng... Lát sau, 10g hơn, chắc đã về đến nhà, hắn gọi lại, hỏi em có đi đâu không. Em bảo có. Hắn lại hỏi em đi với ai, mấy người. Em bảo đi với 1 người bạn quen qua công việc. Thế là hắn tắt máy cái rụp. Thực ra em ko đi đâu với ai cả. Nói thế xem thế nào thôi.
Vậy là thế nào ạ? Hắn ko còn yêu em, quan tâm em như xưa nữa? Em làm thế co nên ko? Phải làm sao để hắn yêu em như trước? Em nhớ ở đâu có 1 câu nói thế này " Người đàn ông hạnh phúc là người đàn ông suốt đời mãi mãi được theo đuổi và chinh phục vợ mình". Làm thế nào để hăn phải quay ra chạy theo chinh phục mình như những ngày xưa các chị nhỉ?

Chị ơi, em khuyên chị nên mua cuốn "Đàn ông sao Hỏa - Đàn bà sao Kim" về đọc để hiểu rõ hơn về người yêu của chị. Em nghĩ anh í vẫn còn yêu chị đấy ạ. (vì anh vẫn còn hỏi han, giận hờn bằng cách cúp máy với chị)
Em quen người yêu gần 4 năm rồi và cũng bị tình trạng tương tự như vậy rồi. Và suốt thời gian giận dỗi mệt mỏi ấy em học ra những điều này:
1) Đừng bao h "sến" quá. Vì con gái càng hay trách móc, than vãn, con trai sẽ càng thấy mệt mỏi và xa lánh. Cứ như thể lúc nào anh ấy cũng sai và anh ấy chẳng làm gì được khác ngoài đem lại nỗi buồn cho mình ấy.
2) Muốn anh ta chạy đến bên mình, hãy để anh ta tự do với công việc và các mối bận tâm. (Lấy độc trị độc ấy chị ạ : muốn gần thì phải để họ xa mình trước đã). Trong thời gian đó đừng giận dỗi gì vì như vậy chẳng khác nào thời gian "cấm vận" . Thay vào đó chị cứ hỏi han chia sẻ công việc thế nào, anh đi với mẹ có gì vui ko? Hay anh đến trễ nhưng em hiểu anh có lý do mà, em không trách đâu. (Dù cho chị đang tức sôi máu thì phải học cách calm down lại). Để hắn thấy người iu hắn thật tuyệt vời, lúc nào cũng hiểu và thông cảm với hắn, lúc nào hắn cũng có bến đỗ bình yên mà về. Cá là sau khi xong việc hắn sẽ tức tốc hỏi han, hẹn hò với chị.
3) Nếu anh í không gọi điện, nhắn tin gì với chị thì không có nghĩa anh quên chị và không yêu chị nữa. Chị phải thuộc nằm lòng câu này để không trách cứ nữa, tội anh í. Vì con trai khi đã dính tới công việc là ko còn đầu óc để nghĩ đến việc khác như mình đâu. Cấu tạo bộ não hắn thế chứ ko trách được. Khi xong hết việc hắn mới nghĩ được đến chuyện khác (tình cảm). Nếu chị bắt anh í vừa làm việc vừa nghĩ đến chị thì chỉ có trên phim Hàn thui, hoặc anh í sẽ biến thành...girl mất.
4) Đừng so sánh anh í với người khác, đặc biệt là những người đang theo đuổi chị. Vì đó là 1 cách nhanh nhất để...sỉ nhục cái tôi đàn ông của anh ấy. Mọi sự so sánh đều khập khiễng và thách thức kỉu này trong tình iu chỉ làm cho anh ấy nghĩ chị không nghiêm túc và không coi trọng ảnh mà thôi.
5) Cuối cùng, em hoàn toàn đồng ý với 1 chị ở trên là chị cần phải trau chuốt lại mình. Vì phụ nữ biết tự chăm sóc mình, không quá dựa dẫm vào đàn ông là 1 phụ nữ hấp dẫn trong mắt các anh. Vì thế chị cần phải sống vui vẻ, tìm gì đó để làm để không phải có nhiều thời gian trống nghĩ ngợi lung tung. Đi chơi với bạn bè và sắm sửa cho mình. Để mỗi lần anh gặp chị đều có cảm giác mới mẻ, và bản thân chị sẽ tự thấy mình yêu đời và hạnh phúc hơn.
Bi h em và người yêu gặp mỗi tuần có 1 lần thui vì anh í còn phải lo học hành (vừa học vừa làm). Nhưng mỗi lần gặp đều rất vui và thấy yêu nhau và hiểu nhau nhiều hơn. Không cần thiết gặp nhiều là tốt đâu chị.
Vậy nhé chị, đừng quá dựa dẫm vào cánh mày râu vì đôi khi, họ cũng rất cần mình để dựa vào. Nhất là những người đang trên đường khẳng định mình trong sự nghiệp như người yêu của chị.
Em chúc các chị vui và mãi mãi hạnh phúc.