Câu hỏi

14/12/2013 20:01
Chồng ơi, em phải làm sao
Mình lấy chồng được 3 năm, có 1 con trai 2 tuổi. Vợ chồng mình lấy nhau bằng 1 tình yêu chân thành và nồng thắm. Chồng mình là một sĩ quan quân đội. Mình lấy anh ấy, và theo anh ấy vào nơi công tác nên chẳng có bạn bè, người thân nào cả. Anh rất hiền lành, rất yêu mình, nhưng do điều kiện công tác, và bản tính vô tâm, cộc cằn của anh nên 1 năm sau ngày cưới, mình luôn cảm thấy cô đơn, cảm giác bị bỏ rơi, buồn chán và thất vọng về tương lai. Nhưng mình vẫn rất yêu anh ấy.
Rồi mình gặp một người đàn ông kém anh ấy mọi thứ, nhưng hơn anh ấy ở chỗ biết chia sẻ và động viên mình. Mình không yêu, không thích người đó, nhưng mình cần có ai đó để chia sẻ, để cảm thấy được quan tâm, lo lắng. Trong lòng mình, người đó chỉ là bạn, một người bạn khác giới bí mật, vì mình không muốn chồng mình lo lắng và suy nghĩ linh tinh về mối quan hệ giữa mình và người đó.
Một lần, vợ chồng mình mâu thuẫn, mình gặp người đó, khóc và kể cho người đó nghe, rồi người đó ôm mình vào lòng, và chồng mình thấy điều đó, mình và người đó chưa đi quá giới hạn.
Sau đó, chồng mình đã tha thứ cho mình, thay đổi cách sống, quan tâm, yêu thương mình hơn. Mình cũng chấm dứt liên lạc với người kia. Nhưng mình biết anh ấy cũng rất đau lòng và suy tưởng ra nhiều chuyện khác nữa nhưng cố quên đi, và mình cũng rất khó xử, nhưng không dám giải thích.
Thời gian trôi qua, gần 1 năm sau, mình sinh em bé, em bé của mình rất xinh và ngoan, nhưng hồi mới sinh được mấy tháng, cháu khóc suốt ngày suốt đêm, chỉ trừ lúc ngủ. Lúc đó, mẹ chồng mình vào giúp đỡ mình. Khi mới sinh, con mình quấy khóc nhiều lắm. Vì mệt mỏi, nên bà mắng chửi mẹ con mình, quăng quật đồ đạc và căng thẳng với mình rất nhiều.Suốt 2 tháng sau khi sinh, mỗi đêm khi con khóc, mẹ chồng bế con đỡ cho mình, mình lại lặng lẽ ngồi trong phòng khóc tủi phận mình, vì nếu mẹ đẻ mình không mất thì có lẽ mình đã không phải khổ sở như thế này. Chồng mình ở trong đơn vị, thỉnh thoảng mới về nhà, mình không dám làm phiền anh, vì muốn anh thanh thản làm việc, cũng không dám kể với anh nỗi khổ tâm của mình, vì sợ anh buồn.
Rồi một ngày, mình không chịu nổi cách xử sự của mẹ chồng nữa nên lặng lẽ bế con ra đi. Vừa đi, vừa khóc, vừa đau đớn, vừa chán nản mọi thứ. Lúc đó, có một bác lái xe taxi thấy cảnh mẹ con như thế đã đưa về nhà bác ấy và 2 vợ chồng bác ấy hết lời động viên mình. Sáng hôm sau, chồng mình và mẹ chồng đi tìm mình. Anh ấy đến, năn nỉ mình về, khi mình trở về, mẹ mình cũng xin lỗi và hứa sẽ không xử sự như vậy với mình nữa.
sau này, vợ chồng mình chuyển công tác về nơi mà chị gái chồng của mình đang ở. Ở đây, bà có bạn bè, có người thân. Đó là nguyện vọng của bà. Và vợ chồng mình đồng ý.
1 năm sau khi chuyển công tác, giữa mình và bà đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, và giữa vợ chồng mình cũng vậy... và cứ từ đó, tình cảm vợ chồng mình ngày càng tồi tệ, anh mắng chửi mình, đánh đập mình và mỗi lần cãi vã anh lại mắng mình là kẻ lăng loàn, anh lại lôi chuyện cũ và người bạn của mình ra để chửi rủa hành hạ mình. Có lần mâu thuẫn, anh đã đứng trước mặt mẹ chồng và nói với mọi người về chuyện cũ, dù mình chưa từng làm gì vượt quá giới hạn.
Và sau đó, giữa mình và mẹ chồng thực sự không thể ở chung 1 nhà, mình cũng không còn niềm tin với chồng, tất cả mọi chuyện của 2 vợ chồng, từ lớn đến nhỏ, dù chỉ là những lời nói đùa, anh luôn kể với gia đình anh... mình cảm thấy sợ hãi anh, luôn cảnh giác và đề phòng anh từ lời nói, đến hành động, mình chỉ sợ anh vô tình hiểu lầm và sau đó lại kể với gia đình và mình lại bị mọi người mắng chửi.
Mình đã không chịu được sức ép từ gia đình, mình xin ra ở riêng, lúc đó, anh cũng nói là rất yêu mình và theo mình ra nhà trọ ở, để nhà lai cho mẹ ở. Nhưng mình hiểu sự khó xử của người đàn ông khi một bên là mẹ một bên là vợ. Anh cũng chịu áp lực từ gia đình, ngại với bạn bè đồng nghiệp... nên khi ra nhà trọ ở, tình cảm của chúng mình lại tiếp tục xuống dốc. Và đến một ngày, anh bỏ rơi mẹ con mình về ở với mẹ a ấy.
Mình không trách anh, vì không ai có thể bỏ được mẹ, mình chỉ trách số phận mình éo le thôi.
Li thân 7 tháng, trong suốt thời gian ấy, một mặt anh tiến hành làm thủ tục li hôn, một mặt anh canh gác mình từng li từng tí, không cho mình quan hệ bạn bè với bất cứ ai khác giới, dù là điện thoại hay đi ra ngoài về trễ mình đều phải có lí do chính đáng và hợp lí anh mới thôi điều tra, không thì anh đánh đập, lăng mạ mình đủ thứ.
Khi làm thủ tục li dị, anh luôn nói rằng vợ chồng mình chẳng có tài sản chung nào cả, dù ngôi nhà bà đang ở, đứng tên của bà, nhưng thực chất là nhà của vợ chồng mình mua đất và xây dựng. Mình chẳng biết làm sao nữa, muốn ra đi nhẹ nhàng, nhưng mình còn phải nuôi con, cuộc sống biết bao nhiêu khó khăn, anh lại bỏ rơi nơi đất khách quê người nên mình rất sợ, mình không muốn xin xỏ, nhờ vả ai cả, mình chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của chính mình để có điều kiện nuôi con và làm lại từ đầu.
Giờ đây, mình có một vài người bạn khác giới đàng hoàng đứng đắn, giúp đỡ mẹ con mình rất nhiều, nhưng hễ anh biết là anh tìm cách phá phách đến cùng. Anh vẫn nói yêu mình, nhưng vẫn tàn nhẫn với mình, vẫn xác định bỏ mẹ con mình.
Trong lòng mình, dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng thật sự mình không muốn HP tan vỡ, không muốn con mình thiếu bố hoặc thiếu mẹ, và mình còn rất yêu anh ấy.
Mình chẳng biết làm thế nào nữa. Mình không thể giữ anh ấy lại, không thể ở cùng với mẹ chồng mình phải làm sao bây giờ? Các bạn hãy giúp mình tìm lối đi thanh thản và đúng đắn nhất nhé.
Cảm ơn các bạn rất nhiều!
youandme
23/11/2013 00:26
nh0cbilly
23/11/2013 00:26
Rồi mình gặp một người đàn ông kém anh ấy mọi thứ, nhưng hơn anh ấy ở chỗ biết chia sẻ và động viên mình. Mình không yêu, không thích người đó, nhưng mình cần có ai đó để chia sẻ, để cảm thấy được quan tâm, lo lắng. Trong lòng mình, người đó chỉ là bạn, một người bạn khác giới bí mật, vì mình không muốn chồng mình lo lắng và suy nghĩ linh tinh về mối quan hệ giữa mình và người đó.
Một lần, vợ chồng mình mâu thuẫn, mình gặp người đó, khóc và kể cho người đó nghe, rồi người đó ôm mình vào lòng, và chồng mình thấy điều đó, mình và người đó chưa đi quá giới hạn.
Sau đó, chồng mình đã tha thứ cho mình, thay đổi cách sống, quan tâm, yêu thương mình hơn. Mình cũng chấm dứt liên lạc với người kia. Nhưng mình biết anh ấy cũng rất đau lòng và suy tưởng ra nhiều chuyện khác nữa nhưng cố quên đi, và mình cũng rất khó xử, nhưng không dám giải thích.
Thời gian trôi qua, gần 1 năm sau, mình sinh em bé, em bé của mình rất xinh và ngoan, nhưng hồi mới sinh được mấy tháng, cháu khóc suốt ngày suốt đêm, chỉ trừ lúc ngủ. Lúc đó, mẹ chồng mình vào giúp đỡ mình. Khi mới sinh, con mình quấy khóc nhiều lắm. Vì mệt mỏi, nên bà mắng chửi mẹ con mình, quăng quật đồ đạc và căng thẳng với mình rất nhiều.Suốt 2 tháng sau khi sinh, mỗi đêm khi con khóc, mẹ chồng bế con đỡ cho mình, mình lại lặng lẽ ngồi trong phòng khóc tủi phận mình, vì nếu mẹ đẻ mình không mất thì có lẽ mình đã không phải khổ sở như thế này. Chồng mình ở trong đơn vị, thỉnh thoảng mới về nhà, mình không dám làm phiền anh, vì muốn anh thanh thản làm việc, cũng không dám kể với anh nỗi khổ tâm của mình, vì sợ anh buồn.
Rồi một ngày, mình không chịu nổi cách xử sự của mẹ chồng nữa nên lặng lẽ bế con ra đi. Vừa đi, vừa khóc, vừa đau đớn, vừa chán nản mọi thứ. Lúc đó, có một bác lái xe taxi thấy cảnh mẹ con như thế đã đưa về nhà bác ấy và 2 vợ chồng bác ấy hết lời động viên mình. Sáng hôm sau, chồng mình và mẹ chồng đi tìm mình. Anh ấy đến, năn nỉ mình về, khi mình trở về, mẹ mình cũng xin lỗi và hứa sẽ không xử sự như vậy với mình nữa.
sau này, vợ chồng mình chuyển công tác về nơi mà chị gái chồng của mình đang ở. Ở đây, bà có bạn bè, có người thân. Đó là nguyện vọng của bà. Và vợ chồng mình đồng ý.
1 năm sau khi chuyển công tác, giữa mình và bà đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, và giữa vợ chồng mình cũng vậy... và cứ từ đó, tình cảm vợ chồng mình ngày càng tồi tệ, anh mắng chửi mình, đánh đập mình và mỗi lần cãi vã anh lại mắng mình là kẻ lăng loàn, anh lại lôi chuyện cũ và người bạn của mình ra để chửi rủa hành hạ mình. Có lần mâu thuẫn, anh đã đứng trước mặt mẹ chồng và nói với mọi người về chuyện cũ, dù mình chưa từng làm gì vượt quá giới hạn.
Và sau đó, giữa mình và mẹ chồng thực sự không thể ở chung 1 nhà, mình cũng không còn niềm tin với chồng, tất cả mọi chuyện của 2 vợ chồng, từ lớn đến nhỏ, dù chỉ là những lời nói đùa, anh luôn kể với gia đình anh... mình cảm thấy sợ hãi anh, luôn cảnh giác và đề phòng anh từ lời nói, đến hành động, mình chỉ sợ anh vô tình hiểu lầm và sau đó lại kể với gia đình và mình lại bị mọi người mắng chửi.
Mình đã không chịu được sức ép từ gia đình, mình xin ra ở riêng, lúc đó, anh cũng nói là rất yêu mình và theo mình ra nhà trọ ở, để nhà lai cho mẹ ở. Nhưng mình hiểu sự khó xử của người đàn ông khi một bên là mẹ một bên là vợ. Anh cũng chịu áp lực từ gia đình, ngại với bạn bè đồng nghiệp... nên khi ra nhà trọ ở, tình cảm của chúng mình lại tiếp tục xuống dốc. Và đến một ngày, anh bỏ rơi mẹ con mình về ở với mẹ a ấy.
Mình không trách anh, vì không ai có thể bỏ được mẹ, mình chỉ trách số phận mình éo le thôi.
Li thân 7 tháng, trong suốt thời gian ấy, một mặt anh tiến hành làm thủ tục li hôn, một mặt anh canh gác mình từng li từng tí, không cho mình quan hệ bạn bè với bất cứ ai khác giới, dù là điện thoại hay đi ra ngoài về trễ mình đều phải có lí do chính đáng và hợp lí anh mới thôi điều tra, không thì anh đánh đập, lăng mạ mình đủ thứ.
Khi làm thủ tục li dị, anh luôn nói rằng vợ chồng mình chẳng có tài sản chung nào cả, dù ngôi nhà bà đang ở, đứng tên của bà, nhưng thực chất là nhà của vợ chồng mình mua đất và xây dựng. Mình chẳng biết làm sao nữa, muốn ra đi nhẹ nhàng, nhưng mình còn phải nuôi con, cuộc sống biết bao nhiêu khó khăn, anh lại bỏ rơi nơi đất khách quê người nên mình rất sợ, mình không muốn xin xỏ, nhờ vả ai cả, mình chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của chính mình để có điều kiện nuôi con và làm lại từ đầu.
Giờ đây, mình có một vài người bạn khác giới đàng hoàng đứng đắn, giúp đỡ mẹ con mình rất nhiều, nhưng hễ anh biết là anh tìm cách phá phách đến cùng. Anh vẫn nói yêu mình, nhưng vẫn tàn nhẫn với mình, vẫn xác định bỏ mẹ con mình.
Trong lòng mình, dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng thật sự mình không muốn HP tan vỡ, không muốn con mình thiếu bố hoặc thiếu mẹ, và mình còn rất yêu anh ấy.
Mình chẳng biết làm thế nào nữa. Mình không thể giữ anh ấy lại, không thể ở cùng với mẹ chồng mình phải làm sao bây giờ? Các bạn hãy giúp mình tìm lối đi thanh thản và đúng đắn nhất nhé.
Cảm ơn các bạn rất nhiều!
Danh sách câu trả lời (2)

Bạn có nghĩ là từ lí do gì mà hạnh phúc tan vỡ không ? Bạn đã cho người đàn ông kia cơ hội để tiến tới bạn .. Bạn cũng sai lầm khi quen biết người đàn ông đó , bạn nên biết là bạn đã có chồng . Có gì vợ thủ thỉ , bạn lại đi tâm sự , chia sẻ , khóc lóc vs người đàn ông khác để chồng mình phát hiện .. Từ đây đi người chồng của bạn đã nghĩ khác về bạn .. Cho dù việc làm của bạn chỉ dừng lại từ cái ôm . Nhưng như thế đã đủ cho chồng bạn suy nghĩ đau đầu rồi ..nhưng cũng tủi cho bạn .. Ai cũng có lỗi . Nhưng theo mình nghĩ lẽ ra bạn không gặp người đàn ông kia. Đã như thế này thì khó hắn gắn như xưa lắm .

Bạn thân mến!
Dù bạn còn yêu chồng, muốn con mình có đủ cả bố và mẹ nhưng nếu quay lại với anh ấy bạn sẽ đối mặt với việc mình bị bạo lực cả về mặt thể xác và tinh thần. Bạn đã dứt khoát muốn làm lại cuộc sống thì hãy cố gắng nỗ lực phấn đấu để cuộc sống mình tốt hơn. Bạn hãy dành nhiều tình yêu thương cho đứa con của mình, tập cho bé thói quen tự lực từ nhỏ. Hãy mở rộng trái tim để đón nhận một người thật sự xứng đáng với bạn, một người có thể làm bờ vai chỗ dựa tinh thần cho bạn cả đời. Còn nếu chồng cũ của bạn vẫn thường xuyên đến đe doạ những người quan tâm bạn và có ý đến với bạn bạn nên nói thẳng anh ấy đừng làm phiền cuộc sống của bạn, nếu không bạn có thể nhờ đến chính quyền nơi bạn đang sinh sống để được giúp đỡ. Bạn cũng nên khuyên anh đi tìm một người phụ nữ khác người có thể thật sự hiểu anh, thông cảm cho anh và chăm sóc tốt cho mẹ của anh.
Chúc bạn có một ý trí mạnh mẽ để vượt qua thời gian khó khăn này!

Dù bạn còn yêu chồng, muốn con mình có đủ cả bố và mẹ nhưng nếu quay lại với anh ấy bạn sẽ đối mặt với việc mình bị bạo lực cả về mặt thể xác và tinh thần. Bạn đã dứt khoát muốn làm lại cuộc sống thì hãy cố gắng nỗ lực phấn đấu để cuộc sống mình tốt hơn. Bạn hãy dành nhiều tình yêu thương cho đứa con của mình, tập cho bé thói quen tự lực từ nhỏ. Hãy mở rộng trái tim để đón nhận một người thật sự xứng đáng với bạn, một người có thể làm bờ vai chỗ dựa tinh thần cho bạn cả đời. Còn nếu chồng cũ của bạn vẫn thường xuyên đến đe doạ những người quan tâm bạn và có ý đến với bạn bạn nên nói thẳng anh ấy đừng làm phiền cuộc sống của bạn, nếu không bạn có thể nhờ đến chính quyền nơi bạn đang sinh sống để được giúp đỡ. Bạn cũng nên khuyên anh đi tìm một người phụ nữ khác người có thể thật sự hiểu anh, thông cảm cho anh và chăm sóc tốt cho mẹ của anh.
Chúc bạn có một ý trí mạnh mẽ để vượt qua thời gian khó khăn này!

Trả lời câu hỏi
Câu hỏi lĩnh vực Hôn nhân gia đình
Rao vặt Siêu Vip