
Chồng yêu em gái, chuyện thật mà sao mình không thể tin nổi
Mình thức suốt đêm hôm qua. Mắt cứ mở thao láo nhìn lên trần nhà mà vẫn không thể tìm ra câu trả lời cho cả triệu câu hỏi đang ong ong trong đầu. Tại sao nên nỗi? Lòng tham của đàn ông sâu đến chừng nào?
Mình và chồng quen nhau 4 năm, trước khi quyết định kết hôn. Đến nay cũng được hai năm và có bé con mới vài tháng tuổi. Thời gian đầu quen nhau, gia đình mình phản đối rất nhiều với lý do chênh lệch tuổi (mình lớn hơn), gia cảnh (nhà mình khá hơn) và trình độ (mình tốt nghiệp sau đại học), tín ngưỡng (gia đình chồng Công giáo). Mình chấp nhận hết và đấu tranh khủng khiếp với gia đình. Bao nhiêu là nước mắt, của mình, của mẹ (để ngăn mình). Mình chấp nhận đi học đạo, chấp nhận cả thói nóng tính như lửa của chồng, mặc dù thời gian quen nhau không ít lần mình bị ăn đòn.
Ba mẹ mà biết cảnh này chắc đau lòng lắm. Gần một năm trước khi cưới mình phát hiện ra chồng (lúc đó là người yêu) ngoại tình. Cuộc ngoại tình chóng vánh xảy ra trong vòng 10 ngày mình về quê. Trước đó cũng cảm nhau rồi thì phải, nhưng lúc mình ko có mặt là lửa tình bốc lên. Chồng mình 2, 3h đêm đứng trước nhà con ấy, xin vào nhà ... ngủ nhờ với lý do là say quá. Rồi đâu cũng ngủ nhờ vài lần, nhưng vẫn thề thốt là không làm gì, chỉ ôm, chỉ hôn thôi. Nghĩ lại mình thấy mình ngu quá, tin như sấm, chỉ năn nỉ 1, 2 ngày là xiêu lòng. Rồi cũng lúc đó, với lý do "Anh yêu em, anh không thể mất em -> lấy anh nhé" mình lại đồng ý. Đồng ý lấy chồng mình ngay sau khi phát hiện người ấy ngoại tình!!!
Sống với nhau, cảnh ở rể cũng không dễ chịu gì với người nóng tính và tự ái cao như chồng. Mặc dù bọn mình chỉ ở với hai đứa em gái mình, ba mẹ ở quê. Cũng vài lần ăn đòn vì cãi nhau, mình không nói gì thì chồng bực mình cho một cú vào đầu. Đau nhất là khi có thai bé gần sinh cũng bị ăn một cú vào đầu vì một chuyện vớ vẩn gì đó. Từ lúc sinh con đến nay hai lần ăn tát, lúc đang ôm con. Sao mình kể ra mình thấy nhục nhã vô cùng.
Trước lần phát hiện chồng ngoại tình lần 1, lâu lâu mình hay check điện thoại xem có gì không. Nhưng từ khi kết hôn, mình tôn trọng sự riêng tư của chồng và cũng nói cho anh biết "Em tin anh, đừng bao giờ để em mất lòng tin lần nữa."
Mình đã từng rất tin chồng. Lúc mình sinh bé, ở nhà với con thì chồng hay nói chuyện với em mình. Lúc mình về quê ít ngày với bé (10 ngày thôi) thì chồng ở nhà than buồn, hay rủ em mình đi ăn. Mình cũng vô tư nghĩ anh em hòa thuận là tốt, vì trước đó hai người này ghét nhau như chó với mèo. Đôi lúc mình cũng thấy kỳ kỳ, mình có nhắc nhở anh giữ khoảng cách, nhưng anh trấn an mình nên mình lại tạm yên tâm.
Nhưng hình như ông trời thương mình (hay ghét mình nhỉ), chỉ cho mình biết. Giờ bé 4 tháng, tình cờ, mình có trong tay điện thoại của em gái. Với sứ mạng cao cả của mẹ giao cho là xem nó có yêu ai chưa mà cứ chối đây đẩy mấy mối mẹ giới thiệu, mình check điện thoại. Hỡi ôi, toàn tin nhắn của ... chồng mình.
Người yêu ơi.
Anh yêu em.
Cần em.
Lúc mình phát hiện ra là lúc mình đứng giữa đông người, ôm con. Tay mình lạnh ngắt còn tim mình tái tê. Trong đời mình, mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đáng bị thế này. Bị hai người mình tin tưởng nhất, yêu nhất, phản bội mình. Trong công việc, mình cố gắng giúp đỡ thật nhiều người. Bạn bè chồng rất thích mình, khen mình hiền, tốt tính. Gia đình chồng quý mình, khen công việc mình có ích, tốt, gia đình mình tốt, mình hiền... Mình tự nhủ đã sống trọn với lương tâm.
Vậy mà...
Tối qua mình về nhà, cho chồng xem cái tin nhắn anh yêu em ấy rồi hỏi anh có giải thích gì không. Như phần lớn các ông chồng khi bị phát hiện, chồng mình nói đó là tình cảm nhất thời, đùa giỡn qua tin nhắn mà thôi. Tối chồng bỏ qua phòng khác ngủ, để mình với con ở đây. Theo như mình hiểu chồng, anh sẽ tiếp tục im lặng, lơ lơ và đến lúc nào đó coi như không có gì xảy ra. Nếu như mình cũng im lặng.
Cho mình biết, mình phải làm gì đây?

Mình hiểu được chuyện của bạn đang xảy ra như thế nào, vì mình cũng bị 1 lần giống bạn. Lúc đó thật sự mình rất bùn ko bít làm gì cả những công việc đang làm mình cũng đã bỏ hết vì ko còn tâm trí để làm gi cả, rồi mình mới suy nghĩ lại những chuyện xảy ra, thật sự mình cũng có lỗi trong đó chứ ko phải là mình ko có phần lỗi trong đó suy nghĩ và suy xét lại thi cuối cùng mình cũng đã bỏ cho qua ng mình iu nhưng thật sự vết khắc đó ko bao giờ mình quên dc, vì nếu mình ko để ng iu 1 mình hoặc minh hãy quan tâm ng iu nhiều hơn nữa thì chắc chuyện này sẽ ko xảy ra, quan trọng bạn hãy ngồi xuống và suy nghĩ cứng rắng hơn và hãy đạp lên điều đó để đổi lại sau này có 1 cuộc sống tốt. Nếu người đàn ông đó là 1 ng tốt thì bạn cũng nên cho ng đó 1 cơ hội, đây là mail của mình nếu mún chia sẽ bạn hãy nhắn vào mail : doanhnhanlesonbao@gmail.com vì mình cũng ko thường lên website này. Chúc bạn hạnh phúc với sự chọn lựa của mình.