
Theo các bạn tôi nên làm gì để tự an ủi mình
Tôi là 1 giáo viên hệ Trung học phổ thông dạy môn Toán. Nhà tôi rất nghèo nên khi tôi lập gia đình, gia đình của cha mẹ tôi không cho nhiều tiền bằng gia đình Vợ tôi. Tôi rất buồn và trong thâm tâm tôi rất căm tức vì tôi biết vợ tôi coi thường gia đình tôi. Tôi không ngờ khi tôi muốn chia tay là lúc biết vợ tôi đã mang bầu cặp song sinh là con trai. Kể từ đó tôi đã bỏ qua điều mà tôi căm tức bấy lâu nay. Tôi đã cật lực làm ăn và hết mực thương vợ cùng hai cháu bé.
Công việc hằng ngày của tôi là dạy học và dạy thêm để kiếm tiền phụ gia đình, ngoài lúc rảnh tôi vẫn giúp vợ tôi làm việc nhà. Nói chung tôi chưa bao giờ muốn mình ngồi chơi dù là chỉ 1 ngày.
Tôi đã cảm thấy mình đã cố gắng nhiều và đã hết khả năng của mình và hết kể cả thời gian thư giãn. Gần đây vợ tôi trở nên thay đổi không giới hạn:
+ Cô ấy quyết định thay tôi mọi thứ. Nếu không nghe theo sẽ nhận được sự chỉ trích theo tần số 20 lần/ 1ngày dù rằng ý kiến của cô ấy có lúc đúng và có lúc sai.
+ Mỗi lúc thiếu hụt tiền tieu gia đình(lương tôi hơn vợ tôi 1 bậc) thì tôi sẽ phải nghe 8 lần/ 1 ngày dù rằng tôi không có trách nhiệm giữ tiền. Tôi đã nộp lại tất cả các khoản thể hiện trên giấy tờ( 2 vợ chồng tôi cùng dạy 1 trường). Điện thoại di động của cá nhân tôi tự trả và các cuộc gặp bạn bè uống cà phê tôi tự lo.
+ Mỗi lúc tôi có việc riêng về trễ 5 phút so với lịch làm việc cô ấy đều tra hỏi nếu không giải thích rõ thì cô ấy sẵn sàng gây sự.
+ Cô ấy gần đây ăn kiêng nên tôi cứ 1 mình ăn cơm(1 mình 1 tô). Tình trạng này đã hơn 1 năm nay.
+ Gần đây tôi biết mình mắc bệnh viêm đa khớp cấp tính mỗi khi thời tiết thay đổi tôi đau hết các khớp xương. Khi đau quá làm việc nặng rất khó khăn thì cô ấy nói là giả bộ(Xạo) dù rằng nó đỏ tấy lên ở các khớp xương cô ấy có nhìn thấy.
+ Gần 2 năm rồi cô ấy chưa hề dậy sớm hơn tôi để lo bữa sáng cho 2 cháu đi học mầm non 1 buổi. Hôm nào tôi làm mệt quá ngủ quên thì cô ấy gây sự với tôi. Cô ấy giao luôn việc cho 2 cháu ăn cho tôi luôn.
+ Hè này tôi phải đi chấm thi tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông nên làm thêm được ít hơn hè trước và chỉ được 15 triệu/ 2 tháng hè nên cô ấy luôn nói tôi là Vô tích sự. Tôi rất buồn, mọi việc sửa nhà cho đến xây thêm phòng dạy thêm tôi đều nhờ anh em và tự làm(làm không nghỉ trưa hơn 1 tháng) để tiết kiệm tiền công thợ. Trong khi đó 1 ngày cô ấy có thể đổi tới từ 2 đến 4 lần màu móng chân tay.
+ Cô ấy không muốn tôi gọi điện cho người thân trong gia đình tôi. Nếu người nhà tôi có gọi cho tôi thì cô ấy tỏ ra khó chịu.
Tất cả cố gắng mà tôi đã làm và bức xúc không nói ra là vì 2 cháu nhỏ mà thôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Trong đầu tôi mấy ngày nay chỉ nghĩ đến việc nên xa lánh người đàn bà vô lương tâm này như thế nào.
Một điều mà tôi chưa nói với ai kể cả cô ấy vì có nói cũng chẳng thay đổi được gì: Hơn 1 năm nay kể từ khi cô ấy biểu hiện như tôi nói ở trên thì tình trạng quan hệ vợ chồng của tôi giảm rất nhiều chỉ 1 lần thỉnh thoảng 2 lần/ 1 tháng(Tôi mới 34 tuổi cao 1,61m nặng 59 kg. Tôi biết khả năng ticủa tôi còn rất tốt). Nói thật là vì tôi nghĩ đến sự bất bình đẳng nên chẳng có cảm giác xác thịt gì nhiều nữa. Tôi có cảm giác mình bị lợi dụng, mình bị bóc lột, bị bỏ rơi, bị xúc phạm, bị vi phạm quyền dân chủ. Mọi suy nghĩ này cô ấy đều không biết vì tôi chẳng tin ai ngoài bản thân tôi. Tôi rất tuyệt vọng, xin hãy cho tôi 1 lời khuyên.
Danh dự của 1 nhà giáo tôi xin thề là không bịa đặt.

Nhưng qua những việc đó, tôi lại cũng cảm nhận rằng, có cái gì đó hơi "bạc nhược" trong hành động của anh. Xin lỗi anh vì tôi không có từ nào khác để dùng trong trường hợp này. . Sáng dậy vội vã chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng, đưa con đi học. Chiều về sớm đón con, nấu nướng, giặt giũ...
Đàn ông thời nay, giúp đỡ vợ việc nhà, nhưng không phải là thay vợ làm hết. Ngạn ngữ có câu rõ ràng rồi. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Tôi không nói rằng, phụ nữ có nhiệm vụ phải làm, hay phải làm nhiều hơn nam giới. Nhưng vấn đề là thiên chức của người phụ nữ, làm tốt cái đó hơn nam giới, và chỉ có như thế, gia đình mới yên ấm. Anh đang đi ngược lại cái điều đó, đến nỗi vợ anh có suy nghĩ lệch lạc. Và rõ ràng, gia đình anh đang đứng trước tình trạng tan vỡ. Và chán hơn nữa, là khi anh nhận thức ra vẫn đề đó rồi, anh vẫn không sửa. Vẫn ngày ngày để sự việc đó tiếp diễn. Vậy làm sao mà vợ anh, nhận thức được.
Đừng bạc nhược nữa anh . Anh hãy thử một lần, cứng rắn lên xem. Cho cô ấy biết, anh chỉ vì thương cô ấy, chứ không phải là osin cho cô ấy như vậy. Gia đình, cả hai phải cùng vun vén. Và việc xây tổ ấm, cô ấy phải là cái nền. Hãy thử cứng rắn với mình trước, và tìm ra biện pháp khác trước khi nghĩ tới ly hôn. Còn nếu như anh không thể thay đổi, không thể chịu đựng được nữa, thì tôi ủng hộ phương án ly hôn của anh. Nhưng anh cần suy nghĩ kỹ rằng, ly hôn không phải là biện pháp tốt. Con cái anh sẽ ra sao khi vợ chồng anh ly hôn.
Đôi điều tâm sự cùng anh . Tôi chúc anh tìm ra giải pháp qua những góp ý của bạn đọc và giữ gìn được tổ ấm của mình.