Câu hỏi

19/05/2013 18:20
Có lúc em ước ao giá như bố em là người con mồ côi không cha, không mẹ, không anh em có lẽ sẽ tốt hơn.
Em buồn quá mà cũng không biết tâm sự cùng ai.
Em thấy thật thương cho bố mẹ em. Anh em bố em không được đoàn kết bố em là em út trong gia đình có 6 anh em nhưng em thấy bố chịu đủ mọi thiệt thòi. Bố được 8 tuổi thì ông Nội mất. 18 tuổi thì bị anh cả đuổi bà nội và bố ra khỏi nhà. Bố phải xin đất cất nhà khác. Rồi bố lập gia đình sống với bà nội từ đó. Bà ở với gia đình em được hơn 10 năm thì chuyển vào Nam sinh sống cùng bác anh trai bố, thời gian trong Nam bà có buôn bán nhỏ nên sống được 6 năm thì bà về quê. Nhưng lúc này bà khác trước. Bà về không ở nhà em mà mua nhà ở riêng vẫn buôn bán nhỏ. Lúc này nhà em cũng chuẩn bị xây nhà lại không biết vì lý do gì mà tự dưng Bà nội, rồi các bác em đối xử với nhà em rất khác, Ngày hạ móng nhà bố mẹ tới mời bà xuống bà đã không xuống còn nói với hàng xóm " Tôi không xuống, xuống lại mất với anh chị ấy nửa trăm" còn các bác thì không ai tới (trước đó thì vẫn vui vẻ) dù bà ra ở riêng nhưng hễ nhà có việc gì bố mẹ em vẫn tới mời bà anh em em vẫn đi lại nhà bà. Nhưng chẳng hiểu sao sau khi nhà em xây xong nhà, chúng em tới bà cấm không cho chúng em tới. Rồi tết đến hay những ngày gì có thứ gì mang lên biếu bà thì bà thẳng tay đuổi, không lấy hễ có để lại thì bà cũng đem trả. Bà ở một mình được 4 năm đến đầu năm 2004 bà bệnh bố mẹ em tới chăm sóc thì bà đuổi không cho tới mang đồ ăn tới thì bà chửi. Các bác thì ở xa sau đó mọi người về họp gia đình và đưa bà về nhà em từ ngày đó. Bà về nhà em lằm liệt giường từ ngày đó đến giờ không đi lại được mọi thứ sinh hoạt tại chỗ hết chỉ có bố mẹ em chăm sóc. Các bác thì ở xa hai ba năm mới về thăm bà 1 lần. về 5 - 7 ngày rồi lại đi. Em nói với bố mẹ thật bất công cho bố mẹ chứ lúc khỏe mạnh thì bà đối xử với nhà mình như thế nào, giờ thì thế nào? Bố mẹ khuyên Anh em em, mình là phận con cháu thôi thì kệ mẹ con anh em thì phải vậy, đùm bọc nhau mà sống, Nhưng ỡi ơi cây muốn nặng mà gió chẳng đừng. Hơn năm 5 năm qua chỉ có bố mẹ chăm sóc bà Nội nâng lên đặt xuống cũng chỉ có bố mẹ nay bà ốm mệt bà nói gọi các bác về thì các bác về đã không được lời đông viên bố mẹ lại còn nói bố mẹ chăm bà kiểu gì để bà gầy thế này. Mẹ em là người hay nghi công việc đồng áng lại nhiều, bà ốm mệt đúng lúc mùa màng nên càng vất vả thêm. Bố mẹ em vất vả nhiều Anh trai em thì vẫn đang học ĐH, em gái thì cũng học cao đẳng bố mẹ vẫn phải lo cho còn em đã đi làm nhưng cũng lập GD ở xa nên cũng không có điều kiện về nhà thường xuyên. Các bác nói Anh em em không biết thương bố mẹ chứ lớn rồi không biết tự lo. anh trai em và em gai đi hoc nhưng vẫn đi lam thêm lo tiền sinh hoạt phí, bố mẹ lo tiền học phí, con đang đi hoc thì còn phải nhờ bố mẹ chứ bác ấy lại nói vậy? Em nghĩ bố mẹ thì là bố mẹ chung nhưng trách nhiệm chăm bà chỉ dồn vào có mình bố mẹ em, đã thế còn lôi thôi nhiều chuyện. Nhà em ai cũng buồn lắm chẳng biết phải làm sao không nói thì bực bội trong người, nói ra thì các bác không chịu nghe mà cứ lớn tiếng nói át đi thôi. Em rất muốn nhận được lời khuyên từ các độc giả khác.
vic3008
19/05/2013 18:20
Em thấy thật thương cho bố mẹ em. Anh em bố em không được đoàn kết bố em là em út trong gia đình có 6 anh em nhưng em thấy bố chịu đủ mọi thiệt thòi. Bố được 8 tuổi thì ông Nội mất. 18 tuổi thì bị anh cả đuổi bà nội và bố ra khỏi nhà. Bố phải xin đất cất nhà khác. Rồi bố lập gia đình sống với bà nội từ đó. Bà ở với gia đình em được hơn 10 năm thì chuyển vào Nam sinh sống cùng bác anh trai bố, thời gian trong Nam bà có buôn bán nhỏ nên sống được 6 năm thì bà về quê. Nhưng lúc này bà khác trước. Bà về không ở nhà em mà mua nhà ở riêng vẫn buôn bán nhỏ. Lúc này nhà em cũng chuẩn bị xây nhà lại không biết vì lý do gì mà tự dưng Bà nội, rồi các bác em đối xử với nhà em rất khác, Ngày hạ móng nhà bố mẹ tới mời bà xuống bà đã không xuống còn nói với hàng xóm " Tôi không xuống, xuống lại mất với anh chị ấy nửa trăm" còn các bác thì không ai tới (trước đó thì vẫn vui vẻ) dù bà ra ở riêng nhưng hễ nhà có việc gì bố mẹ em vẫn tới mời bà anh em em vẫn đi lại nhà bà. Nhưng chẳng hiểu sao sau khi nhà em xây xong nhà, chúng em tới bà cấm không cho chúng em tới. Rồi tết đến hay những ngày gì có thứ gì mang lên biếu bà thì bà thẳng tay đuổi, không lấy hễ có để lại thì bà cũng đem trả. Bà ở một mình được 4 năm đến đầu năm 2004 bà bệnh bố mẹ em tới chăm sóc thì bà đuổi không cho tới mang đồ ăn tới thì bà chửi. Các bác thì ở xa sau đó mọi người về họp gia đình và đưa bà về nhà em từ ngày đó. Bà về nhà em lằm liệt giường từ ngày đó đến giờ không đi lại được mọi thứ sinh hoạt tại chỗ hết chỉ có bố mẹ em chăm sóc. Các bác thì ở xa hai ba năm mới về thăm bà 1 lần. về 5 - 7 ngày rồi lại đi. Em nói với bố mẹ thật bất công cho bố mẹ chứ lúc khỏe mạnh thì bà đối xử với nhà mình như thế nào, giờ thì thế nào? Bố mẹ khuyên Anh em em, mình là phận con cháu thôi thì kệ mẹ con anh em thì phải vậy, đùm bọc nhau mà sống, Nhưng ỡi ơi cây muốn nặng mà gió chẳng đừng. Hơn năm 5 năm qua chỉ có bố mẹ chăm sóc bà Nội nâng lên đặt xuống cũng chỉ có bố mẹ nay bà ốm mệt bà nói gọi các bác về thì các bác về đã không được lời đông viên bố mẹ lại còn nói bố mẹ chăm bà kiểu gì để bà gầy thế này. Mẹ em là người hay nghi công việc đồng áng lại nhiều, bà ốm mệt đúng lúc mùa màng nên càng vất vả thêm. Bố mẹ em vất vả nhiều Anh trai em thì vẫn đang học ĐH, em gái thì cũng học cao đẳng bố mẹ vẫn phải lo cho còn em đã đi làm nhưng cũng lập GD ở xa nên cũng không có điều kiện về nhà thường xuyên. Các bác nói Anh em em không biết thương bố mẹ chứ lớn rồi không biết tự lo. anh trai em và em gai đi hoc nhưng vẫn đi lam thêm lo tiền sinh hoạt phí, bố mẹ lo tiền học phí, con đang đi hoc thì còn phải nhờ bố mẹ chứ bác ấy lại nói vậy? Em nghĩ bố mẹ thì là bố mẹ chung nhưng trách nhiệm chăm bà chỉ dồn vào có mình bố mẹ em, đã thế còn lôi thôi nhiều chuyện. Nhà em ai cũng buồn lắm chẳng biết phải làm sao không nói thì bực bội trong người, nói ra thì các bác không chịu nghe mà cứ lớn tiếng nói át đi thôi. Em rất muốn nhận được lời khuyên từ các độc giả khác.
Danh sách câu trả lời (1)

Trước tiên, mình rất chia sẻ với hoàn cảnh của bạn. Cuộc đời ngắn ngủi mà gặp phải hoàn cảnh như bạn thì chẳng còn nhiều ý nghĩa. Đôi khi "ăn 1 miếng na bằng 3 nải chuối". Bạn là 1 người đầy trách nhiệm tuy nhiên không được đền bù xứng đáng. Mình nghĩ khó mà có thể thay đổi được suy nghĩ và hành động của những thành viên trong gia đình bạn... vì vậy Bạn nên tìm thêm nhiều niềm vui khác trong cuộc sống như học tập, thể dục thể thao, giao lưu văn hoá văn nghệ... Khi đó bạn sẽ tìm lại được sự cân bằng trong cuộc sống và biết đâu bạn sẽ phát hiện ra nhiều điều mà trước nay bạn chưa biết hoặc chưa kịp biết... .... Khi đó bạn sẽ tìm được nhiều người tốt... những người trước kia chưa xuất sắc chưa xuất hiện... nhưng có thể nay lại có nhiều..
Thôi tạm vậy đã nhé...
chào ban nhé
Thôi tạm vậy đã nhé...
chào ban nhé
Trả lời câu hỏi
Câu hỏi lĩnh vực Gia đình và mối quan hệ
Rao vặt Siêu Vip