
Em phải làm thế nào?
Năm nay em 18 tuổi, đang là sinh viên năm nhất học viện ngân hàng. Thực sự em đang cảm thấy rất bối rối nên muốn lên đây tâm sự và xin ý kiến của mọi người...
Hiện giờ em đầu óc em rất mông lung, không biết phải làm sao cả.
Em và anh ấy gặp nhau vào giờ này năm trước. Thực ra anh ấy là... chú của bạn thân em. Anh ấy học y, sau đó du học ở Pháp về chuyên ngành tim mạch. Khi về nước, anh ấy muốn đưa cháu gái và các bạn ( đứa bạn em và hội bạn thân) đi ăn để mọi người biết mặt nhau, đồng thời cũng muốn động viên bọn em cố gắng học hành chăm chỉ để đỗ đại học. Ban đầu, bạn thân em kể rất nhiều, ca tụng rất nhiều về anh ấy, nhưng em không mấy quan tâm, vì chỉ nghĩ là mèo khen mèo dài đuôi :">. Nhưng hôm gặp anh ấy, em đã cảm giác bị cuốn hút đến kì lạ. Lúc chờ anh ấy đến, em vào một hiệu sách vỉa hè đọc lướt vài trang. Đến khi bạn em gọi ra, bảo anh ấy đến rồi... đúng khoảnh khắc đó, em ngẩng lên và gặp ánh mắt anh ấy đang nhìn mình, cười rất tươi. Em không phải đứa thích những mối tình chóng vánh, nhưng quả thực giây phút đó em cảm giác mình như bị...sét đánh vậy.
Buổi đi chơi hôm đó rất vui, bọn em đã nói thật nhiều, về sở thích, về những kế hoạch trong tương lai. Anh ấy hơn bọn em những 14 tuổi nên chín chắn hơn hẳn đám con trai em hay chơi cùng. Qua nói chuyện, em biết anh ấy là người sống tâm hồn, tinh tế và giàu tình cảm. Anh ấy rất yêu trẻ con, thích nghe nhạc Trịnh. Về khoản này em thấy mình rất đồng điệu với anh ấy, vì em cũng yêu trẻ con, sống tình cảm, lại học piano từ nhỏ nên gu âm nhạc cũng "già già" giống anh ấy. Cả buổi đi chơi hôm đó, em cảm giác có cái gì đó rất lạ nhen lên trong lòng mình, thật sự rất khó lý giải. Lúc mọi người đi hát karaoke, em đã chọn bài Nhìn những mùa thu đi, hát được một đoạn thì anh ấy cũng hát cùng, rồi còn mời em song ca 1 bài nữa. Hôm đó đi chơi, em cảm giác anh ấy chú ý đến mình, và còn xung phong đưa em về nữa. Chưa bao giờ em cảm thấy bị thu hút bởi một người khác giới đến thế...
Bạn thân em rất ngưỡng mộ "ông chú" nên thường xuyên kể chuyện về anh ấy cho em nghe (sau này bạn ấy chuyển về ở cùng anh ấy, thêm cả 2 người họ hàng nữa), và càng ngày em càng cảm thấy anh ấy đúng là mẫu người lý tưởng của mình. Nhưng mỗi khi ý nghĩ ấy nhen lên, em lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, vì mình đã để ý "chú của bạn thân", lại là người hơn mình quá nhiều tuổi. Em đã tự nhủ phải quên anh ấy đi, và coi đây chỉ là cảm xúc nông nổi nhất thời, giống như kiểu các thiếu nữ hay bị thần tượng thái quá. Em đã nghĩ như thế...
Nhưng thời gian trôi đi, em vẫn không quên được anh ấy. Em vẫn mong đến một ngày nào đó em có thể tự tin đứng trước mặt anh ấy, ít ra có thể gần anh ấy hơn. Em cố gắng đỗ đại học, cố gắng tập xe máy, rồi làm gia sư dạy đàn. Mỗi khi làm những điều đó em đều nghĩ về anh ấy. Em vốn rất thích những người làm ngành y, vì là bác sĩ thì có thể cứu người, có thể cống hiến công sức của mình để giúp đỡ những người khác. Em đã từng mất em trai, nên em rất thấm thía sự quan trọng của mỗi bác sĩ đối với cuộc sống này. Anh ấy lại là một bác sĩ rất giỏi. Mỗi lần mổ tim thành công, anh ấy lại chụp ảnh bệnh nhân rồi lưu vào điện thoại làm kỉ niệm. Tận sâu trong đáy lòng, em cảm thấy mình có thể thông cảm cho sự bận rộn của anh ấy, có thể chia sẻ cùng anh ấy. Em cũng không hiểu nổi mình nữa. Em tự thấy mình thật ngớ ngẩn, ngu ngốc... nhưng thực lòng em luôn ao ước được gần anh ấy nhiều hơn, được chia sẻ với anh ấy nhiều hơn.
Có 1 lần em đến đón P đi chơi thì gặp anh ấy. Anh ấy đã nhìn em khá lâu, rồi nói: "Cô gái hát nhạc Trịnh". Chỉ một khoảnh khắc đó, cũng làm em rất xao xuyến... Ngớ ngẩn quá.
Hôm trước P ( tên bạn thân của em) đến nhà em chơi, nói rằng bạn ấy đã luôn nghĩ tới việc ghép đôi cho em và anh ấy, bởi 2 người quá hợp nhau. Nhưng rào cản duy nhất là tuổi tác. Anh ấy hình như cũng có vẻ rất ấn tượng với em, rất hay hỏi thăm em qua P. Có điều, em hiểu anh ấy không ở cái tuổi đi theo đuổi 1 cô sinh viên năm nhất nữa. Anh ấy cần một tình cảm gì đó chắc chắn hơn với 1 người đã ổn định công việc. Em buồn, buồn vô cùng. Em cảm giác nếu mình cứ thầm lặng như thế này thì sẽ để vuột mất anh ấy. Nhưng em cũng không đủ dũng khí để nói, và em còn xấu hổ với P nữa. Hiện giờ anh ấy vẫn độc thân, em sợ nếu chần chừ thì chỉ năm sau thôi, mình sẽ không còn cơ hội nữa. Có rất nhiều cô gái thích anh ấy, nhưng anh ấy không để ý vì không đồng điệu về tâm hồn, hoặc không đủ thông cảm cho sự bận rộn của anh ấy. Em ước gì mình có cơ hội dù chỉ 1 lần thôi, để anh ấy biết em muốn được cùng anh chia sẻ những suy nghĩ, những vất vả, được quan tâm chăm sóc anh nhiều đến chừng nào...
Em biết câu chuyện của mình thật sự ngớ ngẩn, nhưng nó khiến em lòng rối như tơ vò. Anh chị khuyên em nên làm thế nào đây?

mình biết điều mà bạn lo lắng lúc này là khoảng cách tuổi tác giữa 2 ng,nhưng mình vẫn muốn nói vs bạn câu này tronh tình yêu thì k có sự phân biệt tuổi tác. và qua cách nói của bạn thì ít nhiều ng ấy cũng có chú ý tới bạn. mình muốn kể cho bạn câu chuyện này: có 1 ng con trai thích một cô gái nhưng k dám nói ra,giấu kín bí mật ấy cho đến khi chết đi để lại 1 bức thư thổ lộ vs cô ấy và lúc ấy cô ta đã nói rằng giá như anh nói điều đó sớm hơn. đừng để như chàng trai này có phải sẽ nuối tiếc mãi mãi hay k? hãy cứ dũng cảm mà nói ra,nếu có thất bại thì cũng k cảm thấy hối tiếc. dũng cảm lên nhé! Chúc bạn thành công!