
Hôn nhân trở nên nhàm chán sau 35 năm kết hôn làm sao để làm mới
Tôi có một gia đình mà mọi người quen biết đều thống nhất là tuyệt vời, với một người chồng đẹp trai, tài giỏi và hai con xinh xắn, kháu khỉnh. Cả hai vợ chồng tôi đều là những người có học, có công ăn việc làm ổn định và có thể coi là có địa vị vững chắc trong xã hội. Chúng tôi đã có với nhau một mối tình thắm thiết trong suốt những năm đại học.
Anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi, và sau khi ra trường được vài năm, có công việc đàng hoàng, chúng tôi làm đám cưới trong sự vui mừng của gia đình, bạn bè. Hơn 15 năm qua, gia đình chúng tôi luôn là một gia đình mẫu mực, hạnh phúc nhất trong con mắt của mọi người xung quanh. Chồng tôi là một người chồng hoàn hảo, luôn quan tâm lo lắng cho gia đình, cho con cái. Dù thường xuyên bận rộn với công việc, đi sớm về trễ nhưng hễ có thời gian rảnh ở nhà là anh ấy cũng phụ giúp tôi những công việc gia đình như làm bếp (hơn thế nữa anh ấy nấu ăn khá ngon), chăm sóc con cái (tắm cho con, đưa đón con)…
Thực ra, nhiều lúc chúng tôi cũng có những va chạm, giận dỗi, và chồng tôi khá nóng tính, đôi khi hơi gia trưởng, nhưng rồi chúng tôi đều giải quyết mọi việc êm thấm. Và tôi cũng không có điều gì phải phiền trách hay mâu thuẫn với chồng tôi cả. Ngay cả chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng, chúng tôi cũng rất hòa hợp. Mặc dù kể từ sau khi sinh cháu thứ hai, chuyên ấy giảm hẳn, nhưng tôi cũng rất hiểu và thông cảm là do anh ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực trong công việc.
Mọi việc bắt đầu từ khi tôi tình cờ gặp lại người ấy trong một đám cưới người quen. Người ấy trước đây là sếp trong cơ quan tôi, dù không phải là sếp trực tiếp nhưng ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Khi đó tôi mới chỉ vừa ra trường, trong khi người đó đã là một sếp rất có năng lực và ngay từ lúc đó, người ấy đã tỏ ra quan tâm đặc biệt tới tôi, nhưng tôi vẫn luôn giữ được khoảng cách.
Thực lòng, tôi cũng rất tôn trọng và khâm phục phong cách và bản lĩnh của người ấy trong công việc. Rồi người ấy nghỉ việc ở cơ quan để lập một công ty riêng và hiện rất thành công. Ngay từ buổi gặp lại, tôi liền nhận được những tin nhắn và những cuộc điện thoại đầy tình cảm. Những ngày sau cũng vậy, dù ở đâu, đi tỉnh hay đi công tác nước ngoài (người ấy cũng thường xuyên đi xa), tôi luôn nhận được những tin nhắn chan chứa nỗi nhớ mong, những lời âu yếm và cả những cú điện thoại từ nước ngoài gọi về chỉ với lý do để được nghe tiếng nói của tôi.
Đôi khi tôi đi công tác thì luôn nhận được những lời động viên, lo lắng chân tình nhất. Hơn ai hết, tôi hiểu và luôn tự nhắc nhở mình không được phép tin vào những lời ngọt ngào ấy, và thậm chí nhiều lần tôi đã trả lời thẳng với người ấy rằng tôi không tin, không thể chấp nhận và không thể đáp lại được. Tuy nhiên, người ấy vẫn luôn khẳng định về tình cảm của mình và đoan chắc rằng với thời gian tôi sẽ hiểu và sẽ tin.
Vài tháng trôi qua như vậy, tôi bàng hoàng nhận ra rằng không hiểu từ bao giờ tôi mong chờ những tin nhắn của người ấy, tôi sống với cảm xúc từ những tin nhắn ấy mang lại và tôi không thể loại bỏ khỏi đầu óc mình những suy nghĩ về người ấy. Không chỉ những lúc ở cơ quan mà ngay cả những khi ở nhà mình, ngồi chơi với chồng con, tôi cũng không thể quên đi được.
Có nhiều lúc tôi muốn kêu lên với chồng hãy trò chuyện bất cứ điều gì với tôi để giúp tôi quên đi, nhưng tôi lại không thể nói lên được, mà cũng không lôi kéo được anh ấy ra khỏi những chương trình TV, đá bóng, tennis… Điều này làm tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, nếu như mọi người biết những gì đang diễn ra trong đầu tôi, thì không hiểu điều gì sẽ xảy ra, chồng tôi sẽ không thể tha thứ cho tôi (anh ấy hoàn toàn tin tưởng tôi và có lẽ không bao giờ ngờ tôi có thể như vậy), rồi còn gia đình tôi và mọi người quen biết cũng sẽ nghĩ ra sao?
Nhưng tôi lại không thể kiểm soát tư tưởng của mình được, càng ngày, tôi như không còn là chính mình khi thấy mình như có hai cuộc sống. Một cuộc sống bình thường biểu hiện ra ngoài và một cuộc sống trong tâm tưởng. Kinh khủng hơn khi có lần cả chồng tôi và người đó cùng đi công tác xa, hai người cùng nhắn tin về cho tôi, thì tôi thực sự cảm thấy choáng váng khi nhận ra cảm xúc khác nhau của mình khi nhận những tin nhắn ấy.
Nếu những tin nhắn của người ấy luôn chứa đầy những lời tha thiết, và nay bất ngờ, khiến tôi rung động thực sự, thì những tin nhắn của chồng tôi lại ngắn gọn và mang tính thủ tục đến mức tôi hờ hững gần như không có một cảm xúc gì khi nhận được. Tôi thấy sợ chính bản thân mình, nhưng nhờ thế tôi cũng phải nhận ra rằng đã từ lâu không ai nói với tôi những lời âu yếm, những lời nhớ nhung yêu thương. Cũng từ lâu lắm rồi giữa tôi và chồng tôi thiếu vắng những nụ hôn nồng cháy.
Thật ra không phải tôi không biết cần hâm nóng tình cảm vợ chồng, nhưng dường như giữa chúng tôi có lẽ có quá ít thời gian riêng tư dành cho nhau, hoặc khi có thời gian thì lúc là người này, lúc là người kia lại cảm thấy đã quá mệt mỏi rồi. Ngoài ra, có lúc tôi muốn tỏ ra tình cảm một chút thì chồng tôi lại chỉ tỏ ra ngạc nhiên hoặc chấp nhận một cách chiếu lệ, điều ấy khiến cho mọi cố gắng của tôi tắt ngấm rất nhanh. Và rồi tôi cũng phải chua chát nhận ra rằng dường như tôi đã trở nên quá quen thuộc đến mức không còn sự thu hút, hấp dẫn với chồng mình cho dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa.
Tuy vậy, tôi vẫn biết rất rõ vì gia đình, mình phải chấm dứt mối liên hệ với người ấy, cũng như tôi biết rõ những dư luận về sự đào hoa của người ấy. Thế nhưng mỗi khi nhận được tin nhắn thì mọi quyết tâm của tôi lại tan biến. Rất nhiều lần tôi đã cố gắng dằn lòng giữ im lặng một thời gian, nhưng rồi cuối cùng tôi lại không thể tự bắt mình không trả lời, và mọi việc lại tiếp diễn.
Tôi chỉ còn cách là tự đề ra nguyên tắc cho mình là không bao giờ chủ động nhắn cho người ấy mà chỉ trả lời thôi (nhưng như vậy, vô hình trung tôi lại tự biến mình thành người luôn mong chờ). Và mỗi khi trả lời tôi đều cân nhắc rất kỹ từng lời để cố gắng không để lộ cảm xúc của mình. Mọi tin nhắn của tôi đều rất bình thường, xã giao, thậm chí đôi khi lạnh lùng nữa. Song với sự từng trải của mình, tôi biết là người ấy có thể dễ dàng đoán được, vì đã vài lần người ấy nói tôi đang tự dối lòng mình.
Tôi cũng đã và đang tìm mọi cách từ chối những lần hò hẹn, và trong những lần ít ỏi gặp nhau, lý trí vẫn còn đủ để giúp tôi né tránh những nụ hôn, những cử chỉ quá thân mật. Giữa chúng tôi chưa có gì đi quá xa ngoài những cái nắm tay âu yếm. Tuy nhiên tôi rất sợ sẽ đến lúc lý trí của tôi không thể tự kiểm soát mình được nữa.
Cũng phải nói thêm rằng trong công việc tôi từng gặp vài người đàn ông có tình ý với mình, thậm chí đôi khi còn có thể gọi là quấy rối tình dục nữa. Trong đó có người từng là sếp trực tiếp của tôi, nhưng trong mọi trường hợp ấy, tôi đều rất vững lòng và đối phó một cách êm thấm. Chưa bao giờ tôi để mình rơi vào tình cảnh như hiện tại, khi mà chính tôi cũng phải thừa nhận với mình rằng càng ngày tôi càng mong chờ những tin nhắn, những cú điện thoại của người ấy và tôi không thể ngưng nghĩ đến người ấy trong mọi lúc, mọi nơi.
Càng như vậy, tôi càng cảm thấy mình tôi lỗi nhiều hơn và càng cố tìm mọi cách cải thiện tình cảm với chồng mình. Tuy nhiên vẫn có điều gì đó khiến tôi cảm thấy rất gượng gạo và cảm xúc không thật sự rung động dù tôi hiểu tôi vẫn rất yêu chồng tôi. Chính vì vậy tôi luôn mâu thuẫn với chính mình và hoàn toàn bế tắc.
Khi viết những dòng này tôi biết mọi người sẽ lên án tôi thật gay gắt, nhưng có lẽ lúc này tôi cũng cần những lời lên án đó để có thể có đủ quyết tâm làm những gì tôi phải làm. Bởi vì tôi không thể chia sẻ những tâm sự này với những người thân của tôi được.
Vy

Chị đang có một gia đình mà bất kể người phụ nữ nào cũng muôn có. Tất nhiên trải qua nhiều thời gian và bộn bề công việc TC vợ chồng có lúc phai nhạt. Phải nói chị đã rất bản lĩnh khi từ chối nhiều cám dỗ. Vậi thì chị hãy quyết tâm một lần nữa đi. Không gặp gỡ nữa, không trả lời tin nhắn. Có cơ hội hãy kể chuyện đó với chồng tôi tin chồng chị sẽ cảm thấy giá trị của vợ mình ngay và sẽ cố gắng giữ dìn và dành cho chị nhiều quan tâm hơn. thường thì vợ là cơm nguội nhà ta, là đại tiệc của thằng cha hàng xóm mà.

Qua bài viết của chị, tôi cảm nhận chị là một người phụ nữ can đảm, chị đã dám viết thật về mình, viết thật về cuộc sống những gì đang diễn ra trong chị... Bản thân tôi cũng cảm nhận trong cuộc sống hiện đại này, phụ nữ VN đã không còn tự trói mình trong những khuôn khổ gia giáo ngày xưa, họ sống thật với bản thân mình, nhưng vẫn còn e dè vì nhìn chung xã hội VN vẫn chưa thoát khỏi cái nhìn gắt gao đối với người phụ nữ...
Tôi cũng như chị, như những người phụ nữ khác có gia đình chồng con không quá tuyệt vời, nhưng không phải ai cũng may mắn có được mái ấm như thế. Nhưng nhìn chung sau khi có gia đình từ năm thứ 3 đến thứ 5 trở đi, những cảm giác thủa yêu nhau hầu như không còn có nữa, mặc dù cả 2 người ngày xưa đã rất yêu nhau.
Tại sao? Có lẽ sau khi có con, cả 2 phải làm nhiều hơn và lo nghĩ nhiều hơn. Một trong 2 người hoặc cả 2 ít tặng quà, ít đi chơi và đặc biệt không còn nụ hôn bất tận. Họ chỉ tặng quà vào sinh nhật, đi chơi khi không có con cái và hôn nhau khi làm chuyện đó. Chính vì thế họ không còn hấp dẫn nhau nữa. Điều đó không có nghĩa họ không còn ham muốn. Đôi khi họ sự ham muốn còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Ngày qua ngày họ sống với nhau như thế: nghĩa vụ trách nhiệm, không phản bội cũng không đam mê... và chuyện phải đến một nhân vật thứ ba xuất hiện. Một người bình thường có một chút duyên, có khi là một nhân vật trong chuyện hoặc trong phim... là làm cho họ rung động mãnh liệt. Họ luôn nghĩ những lời nói cử chỉ âu yếm của người đó, họ trở thành người ngoại tình trong tư tưởng, họ tha thiết muốn được ở cạnh người đó, nhưng họ không thể nào tìm được lý do hợp lý và chính đáng.
Họ có tội hay không? Theo tôi, người có tội là người lên án họ.
Trở lại câu chuyện của chị, tôi chỉ muốn chia sẻ với chị vào thời điểm này chúng ta chỉ có thể tìm hạnh phúc trong ngôi nhà của chúng ta mà thôi. Còn người đàn ông kia chỉ là một cơn gió lạ làm ngây ngất chị trong một giây lát nào đó thôi. Tôi đoán chị cũng biết điều đó, nhưng chị muốn phiêu liêu vì niềm đam mê mãnh liệt trong chị. Trái tim chị nói chị chạy về người đó nhưng khối óc chị chỉ về gia đình.
Bây giờ chị phải làm gì ư? Tôi không khuyên chị, nhưng nếu là chị tôi sẽ vẫn gọi điện, nhắn tin, đi chơi với anh ta nếu chị không thể cưỡng lại. Sau đó chị sẽ làm gì? Chị về nhà và kể với chồng. Chị phải có nghệ thuật kể, một buổi tối chỉ hỏi anh những câu hỏi về tình yêu, sự chung thủy và một tình yêu khác. Chồng chị bắt đầu hiểu từ từ. Từng ngày trôi qua, anh ấy cảm nhận sự thay đổi trong chị và anh ấy ghen.
Trong tình yêu phải có ghen chị à. Chị phải làm cho anh ấy hiểu có người đang rất yêu chị và chị cũng quan tâm đến họ. Nếu chồng chị muốn có chị, anh ấy phải làm sao làm sống lại tình yêu trong chị, niềm đam mê trong chị như thuở 2 người đang yêu nhau.
Cuộc sống của chị đang sôi động rồi đó, tôi nghĩ không bế tắc đâu chị. Hãy vui lên. Đối với tôi cuộc sống sẽ vô nghĩa nếu không có tình yêu, đừng bao giờ để tình yêu mất đi nha chị.
Chúc chị hạnh phúc.