
Mình nên làm tn để quên anh ấy?
Mình và anh ấy yêu nhau đã được 4 năm nay, tụi mình bằng tuổi nhưng thực sự rất hay cãi nhau và nhiều khi là do tính mình ngang bướng và rất nóng tính, nhưng 4 năm qua có rất nhiều lần ct nhưng cả 2 vẫn yêu nhau và bên nhau, giờ gđ 2 bên đều biết và có ý định đợi a ra trường là 2 gia đình qua lại và sẽ cưới khi cv ổn định.
Dạo gần đây anh đang phải cố gắng làm đồ án và thi cử nhưng chúng mình rất hay cãi nhau và lần nào đỉnh điểm cũng là do mình nói chia tay, a cũng rất mệt mỏi và nhiều khi cũng muốn ct lun
Hôm nay mình biết được cuộc nói chuyện giữa anh và 1 người con gài(ngày xưa anh từng thích người đó, và có lần còn đặt pass tên người con gái đó vào yahoo nhưng sau khi yêu mình và mình biết được thì anh cũng thay đổi), cuộc nói chuyện cũng có chút tình cảm cả anh và người con gái đó đều nói mình còn ế và hỏi thăm về nhau
Khi mình hỏi thì anh nói bạn bè ko nc được ah và có giải thích, và mình có làm rùng beng lên và mình có nói ct, lần này anh cũng đồng ý và nói coi như anh yêu người con gái khác
Mình cảm thấy rất bùn và không biết lên làm tn để vui hơn
Mong các bạn cho mình lời khuyên và mình có lên vì chuyện đó mà vứt bỏ 4 năm qua ko?
thank các bạn nhiều

cám ơn bạn haohao22 nhé
Mấy ngày nay mình cũng không còn cảm thấy bùn nhiều và hay nghĩ linh tinh nữa, mình vẫn để con tim tự tìm lỗi, tự nhớ rùi tự cười...cứ thế lòng mình cũng nhẹ nhàng và thanh thản rất nhiêu rùi
Cũng có lúc tự hỏi không biết giờ người đó đang làm gì có còn nhớ tới mình không hay lại vui vẻ nói chuyện với người con gái khác nhưng rùi mình lại tự cười và tự xoa dịu mình rằng: chúng mình đã chia tay, vậy thì có cớ gì để mình nhớ mong và thổn thức như thế...
Giờ có lẽ điều mình lo lắng nhất là không biết lên nói chuyện này với bố mẹ mình ra sao, bởi ngay lúc đầu khi yêu, gia đình mình có ngăn cản nhưng do 2 đứa vẫn quyết tâm lên gia đình cũng ủng hộ, giờ lại chia tay thế này thực sự rất khó cho mình
mong bạn cho lời khuyên

Chỉ trông nhờ vào "ý chí" mà thôi, tớ xem chừng là không đủ bà con à, mà có khi cũng không nên nữa ! Không nên, là vì có nguy cơ ý chí của mình nó trở nên thô bạo quá đỗi, nó bẻ gãy một cách tàn nhẫn những ước nguyện những tình cảm tự nhiên tự phát ở trong mình ! Tớ đã có dịp quen biết vài người bạn có ý chí quá mạnh, mạnh đến nỗi... "thô bạo với chính mình". Và thú thực, tớ cảm thấy điều này để lại những hậu quả không hay về sau.
Nhưng nói vậy cũng không phải tớ hoàn toàn tán thành việc mình cứ buông mỉnh theo tình cảm, theo cảm tính, theo "thúc bách của con tim", một cách yếu đuối và thiếu suy nghĩ. Tình cảm, lý trí, và ý chí của mình, tớ nghĩ cả ba đều cần phải được phát triển hài hòa cùng nhau, trong bầu khí... "an bình nội tâm" chứ không nên trong một "cuộc chiến khốc liệt bên trong", một cuộc chiến "một mất một còn" !�
Viết tớ đây tớ bỗng nhớ đến các tiểu thuyết kiếm hiệp của văn hào Kim Dung, người Trung Quốc, người được nể trọng vì những hiểu biết rất tinh tế về tâm hồn (hay tâm lý) con người. Các tác phẩm của ông có rất nhiều các cuộc tình ngang trái mà trong đó, các nhân vật đã vẫn cứ yêu một cách rất trung thành và rất "anh hùng" (anh hùng ở chỗ dám hy sinh, kể cả mạng sống).
Nhưng một lần nữa, nói thế không có nghĩa là tớ khuyến khích Babybee cứ việc "yêu mãnh liệt rồi tới đâu thì tới" ! Vả chăng theo những gì Babybee kể, hình như tình cảm mà Babybee dành cho anh chàng kia, cũng như của anh chàng kia dành cho Babybee, chưa có gì rõ rệt để gọi là tình yêu cả. Hì hì, nếu thực sự "yêu nhau tha thiết" rồi thì vấn đề đã lại là khác !
Tớ chỉ xin chia sẻ kinh nghiệm hoàn toàn riêng tư này của tớ thôi nhé, như một cách đáp lại sự chia sẻ chân thành của Babybee: Tớ thấy rằng rất là khó quên, một khi tối ngày mình cứ đặt câu hỏi "làm sao quên"! Mình cảng "muốn quên" thì khổ cái là "nó" lại càng nhớ !
Vậy là tớ bèn tự nhủ: "Việc quái gì phải "muốn quên" nhỉ ?". Hễ khi nào tự động "nó" quên thì cũng mặc cho "nó" quên. Còn "nó" muốn nhớ thì cũng kệ thây "nó", cứ việc nhớ, đâu có chết thằng Tây nào ! Còn "mình" đây, "mình" còn khối việc khác để làm nữa, mắc gì tối ngày cứ chạy theo rình rập canh chừng lo lắng cho "nó".
"Nó" và "Mình" mà tớ nói đây, cũng là chính tớ đó thôi. Trong tớ, chính xác là trong nội tâm tớ, có rất nhiều khiá cạnh, nhiều "ô", nhiều "ngăn". Một góc nào đó trong tớ, mà tớ gọi là "nó", cứ dai dẳng thầm thương trộm nhớ "một người". Hì hì, thì tớ bèn cho phép nó cứ việc thương và nhớ, thương nhớ đắm đuối cuồng si gì gì đó cũng được ! (Bởi hòa giải với "nó", chung sống hòa bình với nó thì tốt hơn là gây chiến, chỉ tổ mệt mỏi thêm chứ chả có lợi gì cả !). Tớ xem "nó" như một khía cạnh lãng mạn mộng mơ của nội tâm mình, lấy làm vui vui khi ngắm nhìn và quan sát nó, tự nhủ rằng "hay nhỉ !". Hì hì, có "nó", đời mình cũng hay hay !
Nhưng chắc chắn "Nó" chưa phải là tất cả cái là "Mình". Không chắc một chút nào hết ! Nó cứ việc đi đường nó, với những nhu cầu thúc bách của nó. "Mình" tôn trọng nó, yêu quí nó, và ráng đối xử lịch thiệp nhẹ nhàng với nó. Nhưng đồng thời "mình" cũng tôn trọng "Mình", cũng quan tâm hết mực và đối xử hết sức tốt với "Mình" nữa. Suốt ngày sống chẳng phải chỉ để thương nhớ một người, dù người đó có là... ông cố nội hay bà cố nội mình đi nữa ! Hi hi, thế là "ta" thoả hiệp nhé:
"Khi nào bạn muốn nhớ, tớ sẽ cùng bạn nhớ da nhớ diết, nhớ cho đến rướm máu con tim thì thôi ! (Úi chà, muốn lai rai một xị riệu như Dinhhung để nghị, có khi cũng tốt chăng ?). Nhưng có những lúc khác, nhiều lúc khác, thì bạn làm ơn né ra một bên cho tớ còn lo công việc: Có hàng núi công việc phải lo, phài làm đây này !"
Hi hi, đó là kinh nghiệm của tớ đó Babybee ạ. Tớ tâm sự với bạn và bà con thôi chứ không dám khuyên bạn. Nhưng nếu bạn muốn tớ nói tóm tắt một "lời khuyên", thì tớ sẽ ngắn gọn thế này:
Đừng có "CỐ QUÊN" bạn nhé ! Chả việc gì phải "cố" cho khổ thân ! Và có khi càng "cố quên" thì lại càng nhớ