Quà kỷ niệm của người yêu cũ nên vứt đi hay trả lại?
Khi yêu, người ta thường tặng nhau những món quà để lưu giữ kỷ niệm. nó không chỉ có giá trị vật chất mà còn có giá trị tinh thần, giúp các cặp đôi thêm gắn kết. Nhưng khi chia tay, giải quyết thế nào với những kỷ vật này là một vấn đề...
Có những cặp đôi chia tay vì hết tình cảm nhưng cũng có những người bị người yêu quay lưng trong khi vẫn còn tình cảm mặn nồng. Chính vì thế, mỗi người lại có những cách ứng xử khác nhau với kỷ niệm tình yêu. Mỗi món quà, một kỷ niệm, những niềm vui ngày đó giờ khơi lại nỗi buồn và đôi khi cả xót xa. Giữ lại, bỏ đi hay trả về cho chủ nhân? Dù làm gì, điều quan trọng nhất là bạn phải thực sự tìm được sự bình yên.
ĐƯỜNG AI NẤY ĐI - ĐỒ AI NGƯỜI ĐÓ GIỮ
Vân và Tùng (cùng ở Bà Rịa) yêu nhau 2 năm, khoảng thời gian đủ dài để có với nhau biết bao kỷ niệm. Mỗi lần nhìn thấy những món quà, cô nàng lại thêm yêu chàng biết bao nhiêu. Vân cũng nhiều lần tự tay làm quà cho Tùng, mua cho Tùng từng chiếc cà vạt, chiếc thắt lưng… Vậy mà, khi hai người không thể đi chung đường với nhau nữa, những món quà lại khiến Vân “ngứa mắt”.
Trong lần gặp nhau để nói chuyện lần cuối, Vân đã mang theo tất cả quà tặng đặt trước mặt Tùng. Cô lạnh lùng nói: “Em không muốn nhìn thấy những món quà này nữa. Em muốn xóa sạch hình ảnh của anh”. Tùng nghe xong im lặng bỏ về. Những món quà dù không còn ý nghĩa yêu thương nhưng xử sự như Vân có phải là một cách hay để lưu dấu lại trong nhau một hình ảnh đẹp?
“NHÌN THẤY CHÚNG, TÔI VẪN THẤY ANH”
Đó là tâm sự của Thùy (Bình Dương), cô nàng yếu đuối bị người yêu bỏ đi theo một cô gái khác khi anh chàng đi du học. Với Thùy, những món quà và kỷ niệm đẹp là tất cả những gì cô giữ được. Cô nâng niu chúng như vật báu dù mỗi lần nhìn thấy chúng, nỗi đau lại trào lên. Thùy tâm sự: “Mình cũng muốn bỏ chúng đi lắm. Mình đã thử nhưng không được vì mình thấy cô đơn. Nhìn thấy những món quà đó, mình thấy lòng ấm áp hơn, cảm giác anh ấy vẫn như còn ở bên mình vậy.” Dẫu biết Thùy quá đáng thương khi cứ mãi vin vào quá khứ để trốn tránh nỗi đau nhưng dù sao nó cũng giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này. Hy vọng sẽ có một ngày Thùy cất những kỷ niệm đó vào một chiếc hộp để mở lòng với hạnh phúc mới.
ĐỒ VẬT CHỈ LÀ ĐỒ VẬT MÀ THÔI
Không như hai cô gái ở trên, Tâm (Đại học Quốc gia Hà Nội) là một cô nàng cá tính và khá rạch ròi. Cô cho rằng đồ vật chỉ có giá trị về vật chất. Chúng có giá trị tinh thần khi hai người còn tình cảm với nhau. Nếu đường ai nấy đi rồi thì chúng đơn thuần chỉ là những vật dụng mà thôi. Tâm chẳng để tâm đến chuyện bỏ hay giữ, nhớ hay quên. Tâm cho rằng: “Khi yêu nhau, cả hai đều dành cho nhau những món quà thay cho tình cảm. Khi chia tay, những món quà đó xem như là mình tự tặng cho mình thôi”. Tâm khiến nhiều người ngưỡng mộ vì suy nghĩ thẳng thắn đó. Và phải chăng, đó cũng là cách những cô gái hiện đại nên học để có thể vượt qua nỗi đau và luôn cảm thấy thoải mái?
Ý kiến chuyên gia
Khi yêu, quà tặng như món đồ lưu giữ kỷ niệm và chia sẻ yêu thương. Nhưng khi chia tay, vô tình món quà khiến bạn không vui. Tuy nhiên, món quà chỉ là một đồ vật, nó không có tri giác, chỉ là con người gắn kết tri giác vào nó. Vậy nên, cái bạn muốn vượt qua sau chia tay là bản thân bạn chứ không phải bạn bỏ hay trả món quà thì bạn sẽ thoải mái hơn. Bạn có thể cất những món quà vào một góc. Việc trả lại quà thường khiến đối phương bị tổn thương và cảm thấy không được tôn trọng. Các bạn cũng nên tránh tặng các món quà quá đắt tiền để tránh xảy ra những tranh chấp đáng tiếc khi chia tay.
Lê Tuyết Ánh (giảng viên khoa Tâm lý, Trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn TP.HCM)
-------------
10 01 tình huống... yêu
CHÚ ẾCH CỐM
Nhà tôi ở thành phố, tôi chỉ biết đến vùng thôn quê qua những lần về quê thăm nội. Vì vậy, khi người yêu ngỏ lời mời về quê anh chơi, tôi rất thích thú. Chuyến về thăm quê ấy đúng vào vụ thu hoạch lúa. Ngay từ tờ mờ sáng, bố mẹ anh đã ra đồng, còn tôi và anh đợi đến sáng rõ mới đi. Với tôi, thứ gì cũng lạ lẫm, thú vị.
Vì không biết gặt nên tôi phụ giúp bằng cách chạy lăng xăng rót nước mời mọi người uống. Trong lúc gặt, bố anh bắt được một chú ếch cốm béo ịch. Ông cột một sợi dây ngang bụng và bảo tôi trông chừng để trưa đem về làm thịt. Sau một hồi chơi đùa với con ếch, sợ nó chạy mất nên tôi lấy sợi dây cột thêm vào chân nó rồi treo nên xe để tiếp tục khám phá cánh đồng. Đến trưa, bác trai hỏi tôi về con ếch, tôi mới nhớ ra và đi tìm thì con ếch đã chết từ bao giờ vì bị cột quá chặt. Mọi người đùa “Cứ tưởng cả nhà sẽ được một bữa thịt ếch ngon, ai ngờ...” khiến tôi vô cùng xấu hổ.