
Sức mạnh của sự dịu dàng
Phụ nữ Việt Nam vốn được coi là dịu dàng thế mà giờ đây dường như đang có xu hướng đi ngược lại và phủ định truyền thống ấy. Người ta có vẻ thích hơn những mẫu con gái mạnh mẽ (nhưng đôi khi thành sấn sổ), thẳng thắn (nhưng đôi khi lại sỗ sàng), cương quyết (nhưng nhiều khi lại thô thiển).
Có ai bán cái dịu dàng
Tôi mua một gánh cho nàng làm duyên
Câu thơ ấy đọc lên hẳn có người cười khẩy.
Nhiều người sẽ nghĩ dịu dàng là yếm thế, nhẹ nhàng là...thiệt thân.
Tôi đã gặp trên đường phố Tokyo và Seoul những cô gái không hẳn là xinh đẹp nhưng mà họ thật lễ phép, và thật là ...dịu dàng. Khi bạn bất chợt gặp ánh mắt của một cô gái, và bạn thấy cô ấy mỉm cười, có lẽ một ngày mới đối với bạn sẽ đầy tâm trạng lâng lâng và ..bay bổng.
Hôm qua tôi đứng xếp hàng mua sách ở Hà Nội. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy nụ cười tủm tỉm của một cô bé đứng đằng trước và được cô ấy nhường cho trả tiền trước (vì chắc cô thông cảm với một bà mẹ mang vác lỉnh kỉnh quá nhiều thứ, và tôi lại đi cùng cháu nhỏ). Tôi sẽ nhớ mãi nụ cười dịu dàng e lệ ấy. Và với con gái mình điều đầu tiên tôi dạy cháu sẽ là sự dịu dàng

Đọc bài của mẹ nó lại nhớ tới mình hôm qua. Chiều qua chồng mình hẹn đón mình nhưng do bận việc với sếp nên đến trễ. Máy DD của mình lại hết pin lên không liên lạc được, làm mình vừa đúng chờ (trời thì mưa) vừa lo. Đến lúc mình gọi cho ông ý mình cáu um lên (anh không gọi cho em bằng di động thì cũng phải gọi vào máy bàn chứ). Nghĩ lại thấy mình cũng quá đáng. He, cũng tại mình để máy hết pin. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ: thì cũng tại anh xã k biết đường mà gọi điện đến cơ quan báo về trễ chứ?
Lâu lâu nghĩ lại thấy nhiều khi mình chỉ dịu dàng được những lúc mình không điên tiết lên thôi. Tệ nhỉ!