Câu hỏi

31/05/2013 10:47
Giải quyết mâu thuẫn Giúp tôi với.
Tôi là phụ nữ và là mẹ của đứa con nhỏ mới 8 tháng tuổi, chúng tôi không khá giả gì mất phải thuê phòng trọ chứ chưa có nhà, nhà chồng tôi thì ở vùng núi Tây Sơn Tỉnh Bình Định, còn nhà tôi ở Đồng Nai. Chúng tôi yêu và đến với nhau tình cờ thôi, do hoàn cảnh sống và kinh tế nên chúng tôi cưới nhau 2 năm mới có con tôi cứ nghĩ sẽ hạnh phúc lắm nhưng thật thất vọng và mọi mâu thuẫn bắt đầu từ khi tôi sinh cháu, khi đứa con đầu lại là gái mà bên chồng tôi thích con trai, họ đổ lỗi cho tôi không biết sinh, còn dùng đủ thứ áp lực ngầm để hai vợ chồng tôi phải chia tay.
Thời gian tôi ở cữ tôi về nhà mẹ đẻ ở để mẹ chăm sóc vì nhà trọ chật hẹp không tiện chồng tôi cũng dẫn thay đổi từ đó lúc trước anh thương tôi bao nhiêu thì giờ đổ lỗi và hay trách cứ tôi bấy nhiêu. Khi tôi mang thai tháng thứ 4 thì Công ty Giảm biên chế tôi phải nghỉ làm nhưng được Cty bồi thường 5 tháng lương thực lãnh là 30,000,000đ và tham gia BHXH cho đến khi tôi sinh để được hưởng chế độ, từ lúc nghỉ ở nhà thì không hiểu thông tin từ đâu mà bên nhà chồng tôi bảo tôi có thai ở nhà ăn bám chồng nuôi sướng quá chừng, tôi không nói gì hết vì nghĩ thật đơn giản ai nói sao mà không được mà cũng từ đó chồng tôi có trách nhiệm với tôi hơn anh quan tâm tôi và chịu khó làm thêm để tiền mà Cty bồi thường không phải tiêu đến để giành, cũng may từ lúc đó anh làm lương được cao hơn các khaỏn thu nhập có nhiều hơn khi tôi sinh Cty cũ của tôi làm BHXH cho tôi được 20,000,000đ. GĐ cho thêm 10,000,000đ. Tổng cộng tôi có được 60,000,000đ cất để giành. Mâu thuẫn của chúng tôi bắt đầu khi tôi chuyển dạ sinh con, Tôi không ở cùng anh nữa mà về nhà mẹ lúc đầu tuần nào anh cũng về thăm tôi và con tối nào cũng điện hỏi thăm động viên tôi, tôi hạnh phúc lắm được gần 1 tháng thì thím của anh qua chơi tôi đang ở cữ không thể ra ngoài chào hỏi bà được thì bà trách là tôi đã sinh con gái mà không biết thân còn làm cao coi cha chú không ra gì? Về nhà bà nói gì không biết chỉ biết chồng tôi từ đó một tháng mới về mà cũng không gọi điện thường ngày cho tôi nữa, khi tôi gọi thì anh bảo bận lắm, tôi buồn lắm khi anh về anh trách tôi đủ thứ, nào là sao không gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ anh ở bình định, thím qua không chào….. tôi giải thích nhưng anh có chịu hiểu đâu, hôm sau anh lên TP lại và tuần sau anh gọi điện về trách tôi là không biết quan tâm chồng, coi bên nhà chồng không ra gì mà tôi đang ở cữ có đi được đâu mà nói với khinh, tôi còn nói anh thật chẳng quan tâm đến em và con thì thôi sao cứ trách hoài. Chỉ nói đến đó anh gọi điện cho mẹ tôi nói anh sẽ ly hôn với tôi bị mẹ tôi nói sao đó thì anh gọi điện xin lỗi tôi và nòi anh hiểu lầm. Mấy tháng sau tôi biết được thời gian tôi ở cữ có lần em gái tôi sang chơi anh đã trêu ghẹo nó bị nó chống trả nó chửi anh là “làm anh sao để nó kính trọng đừng để nó căm ghét” rồi nó bỏ chạy vào Phòng đóng chặt cửa lại anh nói vọng theo anh nhớ vợ nhớ con nên mới ôm chầm nó vì nó giống tôi như một. Nếu cần anh có thể ra ngoài kiếm gái vì anh làm có tiền nhưng anh không thích. Tôi Tức lắm nhưng nghĩ đến con đành cho qua, Tệ hại hơn nữa lúc tôi đi làm anh đón mẹ anh vào chăm con để tôi đi tìm việc, cuộc sống của tôi bắt đầu cay đắng, mẹ anh trách tôi đủ thứ Chồng tôi chỉ biết lặng câm không nói được chỉ an ủi tôi khi hai đứa ở trong phòng thôi. Bố chồng tôi thì không nói gì nhưng các em chồng và mẹ chồng để ý từng chút một. có khi chúng tôi đùa giỡn với nhau cũng bị làm đề tài bàn cãi trong họ. Tôi trình độ ĐH còn chồng tôi Trung cấp. Tôi đăng ký học ôn và thi đậu thạc sỹ nhưng không giám đi học vì sợ không có thời gian chăm sóc gia đình. Hàng ngày tôi làm TP HCNS cho Cty CP. Công việc mệt và áp lực cao chồng tôi thấy vậy anh giặt đồ giúm tôi khi tôi cho con ăn và chuẩn bị bữa ăn cho buổi tối thì hôm sau tôi bị mẹ chồng giũa cho một hồi "làm vợ phải giặt đồ, chăm con, nấu đồ ăn, quản việc nhà chứ nó đi làm cả ngày mệt rồi còn bắt giặt đồ, làm vợ dù có bệnh liệt giường cũng phải bò giậy mà làm việc nhà chứ sao để chồng làm" khi nghe vậy do không chịu được nên tôi đã nói lại ngày xưa má ở nhà làm việc nhà nên má như vậy chứ con đi làm cả ngày mệt và chịu áp lực lắm mà không cẳm thông thì thôi lại còn.. " tôi bỏ lửng nhưng hôm sau tôi đẽ thấy mọi người trong khu phố, giòng họ ai cũng nhìn tôi và trách sao cãi trả mẹ chồng là hỗn hào, không có giáo dục nói chung đủ thứ hết nhưng chồng tôi lên tiếng thì mẹ chồng tôi thề thốt là không nói và còn thề độc nữa rồi kể tội đủ thứ. Tôi động viên chồng học lên cao hơn tôi đã nói anh là chồng phải cố học và thành đạt hơn em chứ không người ta cười đó. thế là mẹ chồng tôi lại bảo tôi học cao chê chồng không ra gì, như vậy thì ly hôn đi để cho chồng tôi đi lấy đứa học như anh và làm công việc tương ứng với nó làm công nhân cũng được.
Vì nhà trọ tôi rộng nên tôi cho em chồng (em họ) ở hôm bữa nó bị mổ ruột thừa chúng tôi chưa kịp đi thăm nó thề là nó điện về nhà nói gì đó mà cả giòng họ bên chồng nhìn chúng tôi bằng ½ con mắt nói có học mà ngu không biết gì? Em mổ mà không đi thăm. Thay vì mẹ chồng tôi phải đứng ra hòa giải thì bả hùa vào nói xấu tôi là làm biếng, không coi ai ra gì, cha mẹ tôi không biết giạy con, rằng tôi là con nhà có ăn học, có cha mẹ mà như đứa không cha mẹ bụi đời. Nghe đến đây tôi không thể chịu được tôi nói lại “Sao má không biết phân biệt đúng sai đặt điều quá vậy?” thế mà bà chửi um lên là tôi ăn hiếp bà chủi bà, cãi trả… hôm sau em chồng nên bà nói sao đó nó lại vào hùa để mắng tôi là không biết điều. Tôi buồn quá tôi về lúc hai vợ chồng ngủ tôi tỉ tê tâm sự cùng chồng, thật sự tôi chỉ muốn chồng an ủi thôi nhưng không ngờ anh gọi mẹ xuống và hỏi thì bà khóc lóc thề thốt là không nói. Tôi không còn biết nói sao nữa chỉ biết lặng câm nghe sự trách móc của mẹ chồng và chồng.
Hôm em tôi lên chơi không biết tại sao bà lại lấy tiền trong ví của chồng tôi (tôi thấy bà lấy nhưng không biết bao nhiêu) sáng hôm sau chồng tôi hỏi tôi sao em không lấy 2 triệu cất luôn mà lấy có 5 trăm ngàn vậy?. Tôi chừng hửng bảo em đã lấy đồng nào cất đâu? Anh bảo hôm người ta trả tiền đi làm thêm 4 tờ năm trăm mà sáng nay thấy có 3 tờ. Má chồng tôi nói luôn hôm qua Thằng Huy (em tôi) lên chơi má thấy nó lại ngần đó chắc nó lấy đó. Đến đây tôi sực nhớ mà tôi lấy ngày hôm qua. Tôi không biết nói gì hơn nữa, chuyện đến tai em tôi nó bực lắm nó tuyên bố sẽ không bỏ qua chuyện này.
Đợt nhà anh có giỗ tôi gởi về 1 triệu gọi là chút thánh tâm, khi ba mẹ tôi xây mộ cho ông bà ngoại tôi, có hỏi mượn 3 triệu tôi nói với anh nhưng mẹ chồng tôi nghe được bà nòi gì đó với chồng tôi hôm sau anh bảo tôi “nếu gởi tiền về thì viết đơn ly hôn đi” anh hết chụi nổi rồi cái gì cũng tiền. Mẹ chồng tôi sẵn đã thêm vào lấy chồng rồi mà còn cứ lo cho mẹ cha sao được phải lo cho chồng con chứ, như mà lấy chồng là sống chết bên nhà chồng thôi. Tôi buồn quá và thất vọng nữa chồng tôi đã thành người hác rùi.
Hôm trước tôi đi chợ sơ ý để người ta móc túi lấy mất tiền (hôm nay là ứng lương) số tiền tương đối cao không còn tiền mua sữa cho con tôi về Chồng tôi hỏi sao em không mua sữa con luôn, tôi buồn bảo em bị mất tiền rùi toàn bộ số tiền ứng lương. Chồng tôi chưa nói gì thì mẹ chồng tôi nói luôn “có gởi về nhà cho mẹ mày thì mày nói đi chứ mất ai tin, có người ngu mới làm mất”. Đây là lần đầu tiên mẹ chồng tôi phản ứng với tôi khi có mặt chồng. chồng tôi tròn xoe mắt nhìn bà. Bà bỏ lơ đi ra ngoài.
Hôm sau bà gọi tôi ra bảo tôi hãy viết đơn ly hôn đi để con bà lấy người khác sinh cho bà cháu trai. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì em trai tôi qua chơi (nó đi ăn đám cưới bạn về) lời qua tiếng lại thì chồng tôi về mẹ chồng tôi khóc lu loa là bị nó đánh, chị em tôi đánh bà. Chồng tôi không biết chuyện gì thấy như vậy anh tát tôi và nói con dâu mà hỗn hào trước mặt em tôi, làm nó tức quá lại sẵn có rượu trong người liền rượt chồng tôi đánh, chồng tôi bỏ chạy. Nó quay lại mẹ chồng tôi bảo “bà già này hay ăn không nói có nói tôi đánh thì tôi đánh cho coi” tôi ngăn lại mãi mới được. lúc sau em tôi về thì mẹ chồng tôi ngồi kể lể khóc lóc và bắt chúng tôi phải ly hôn nếu không thì phải tuyệt giao bên nhà vợ. Chồng tôi gọi điện về nhà mẹ đẻ tôi trách cứ đủ điều. Hôm sau mẹ tôi gọi điện bảo chồng tôi “thôi anh em chín bỏ làm mười đi, bảo ban nhau mà sống, một lúc không có anh em mà một lúc không bỏ anh em được” Chồng tôi nói anh không nói chuyện với mẹ tôi anh nói chuyện với thằng Huy thôi nó muốn gì thì anh chiều anh thiếu gì bạn bè chỉ cần một cú điện thoại là Thằng Huy tiêu đời” rồi anh cúp máy.
Nhưng có một điều tôi không thể hiểu nổi nếu chê tôi thì sao trước mặt chồng tôi bà không chế, trách chửi, mà một điều mẹ hai điều con quan tâm nhưng khi không có chồng tôi bà lại chửi và nói rất khó nghe. Tôi thương chồng nên cố chịu nhưng đến khi xúc phạm cha mẹ tôi thì tôi hết chịu nổi và từ đó tôi không bao giờ nói chuyện với bà nữa có nói khi nào có chồng tôi mới nói thì bà cũng trách….
Tôi đã liệt kê ra những gì được và mất nếu chúng tôi ly hôn và tôi quyết định thà hy sinh tất cả chứ không thể để con trẻ thiếu cha hay thiếu mẹ bé có tội lỗi gì đâu và Mẹ chồng cũng chẳng sống đời với mình được. Tôi đang cố nhưng không biết có được không?
Tôi buồn quá phải làm sao đây, nếu ly hôn thì con tôi sẽ ra sao? Tôi đủ khả năng nuôi con tôi đàng hoàng nhưng sợ cháu tủi khi lớn. Cả nhà tôi bây giờ không ai muốn tôi sống với anh nữa vì sau những việc sảy ra. Tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự không biết làm sao đây tất cả trong tôi bây giờ như tơ vò.
Tôi viết lên những giòng tâm sự này mong các anh chị bạn bè cho tôi một lời khuyên để tôi có thể quyết định một cách chính đáng nhất. Hãy giúp tôi với.
Đêm sài gòn buồn 11/12/2009.
Phạm T Hồng Vân.
trinh9240
31/05/2013 10:47
Thời gian tôi ở cữ tôi về nhà mẹ đẻ ở để mẹ chăm sóc vì nhà trọ chật hẹp không tiện chồng tôi cũng dẫn thay đổi từ đó lúc trước anh thương tôi bao nhiêu thì giờ đổ lỗi và hay trách cứ tôi bấy nhiêu. Khi tôi mang thai tháng thứ 4 thì Công ty Giảm biên chế tôi phải nghỉ làm nhưng được Cty bồi thường 5 tháng lương thực lãnh là 30,000,000đ và tham gia BHXH cho đến khi tôi sinh để được hưởng chế độ, từ lúc nghỉ ở nhà thì không hiểu thông tin từ đâu mà bên nhà chồng tôi bảo tôi có thai ở nhà ăn bám chồng nuôi sướng quá chừng, tôi không nói gì hết vì nghĩ thật đơn giản ai nói sao mà không được mà cũng từ đó chồng tôi có trách nhiệm với tôi hơn anh quan tâm tôi và chịu khó làm thêm để tiền mà Cty bồi thường không phải tiêu đến để giành, cũng may từ lúc đó anh làm lương được cao hơn các khaỏn thu nhập có nhiều hơn khi tôi sinh Cty cũ của tôi làm BHXH cho tôi được 20,000,000đ. GĐ cho thêm 10,000,000đ. Tổng cộng tôi có được 60,000,000đ cất để giành. Mâu thuẫn của chúng tôi bắt đầu khi tôi chuyển dạ sinh con, Tôi không ở cùng anh nữa mà về nhà mẹ lúc đầu tuần nào anh cũng về thăm tôi và con tối nào cũng điện hỏi thăm động viên tôi, tôi hạnh phúc lắm được gần 1 tháng thì thím của anh qua chơi tôi đang ở cữ không thể ra ngoài chào hỏi bà được thì bà trách là tôi đã sinh con gái mà không biết thân còn làm cao coi cha chú không ra gì? Về nhà bà nói gì không biết chỉ biết chồng tôi từ đó một tháng mới về mà cũng không gọi điện thường ngày cho tôi nữa, khi tôi gọi thì anh bảo bận lắm, tôi buồn lắm khi anh về anh trách tôi đủ thứ, nào là sao không gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ anh ở bình định, thím qua không chào….. tôi giải thích nhưng anh có chịu hiểu đâu, hôm sau anh lên TP lại và tuần sau anh gọi điện về trách tôi là không biết quan tâm chồng, coi bên nhà chồng không ra gì mà tôi đang ở cữ có đi được đâu mà nói với khinh, tôi còn nói anh thật chẳng quan tâm đến em và con thì thôi sao cứ trách hoài. Chỉ nói đến đó anh gọi điện cho mẹ tôi nói anh sẽ ly hôn với tôi bị mẹ tôi nói sao đó thì anh gọi điện xin lỗi tôi và nòi anh hiểu lầm. Mấy tháng sau tôi biết được thời gian tôi ở cữ có lần em gái tôi sang chơi anh đã trêu ghẹo nó bị nó chống trả nó chửi anh là “làm anh sao để nó kính trọng đừng để nó căm ghét” rồi nó bỏ chạy vào Phòng đóng chặt cửa lại anh nói vọng theo anh nhớ vợ nhớ con nên mới ôm chầm nó vì nó giống tôi như một. Nếu cần anh có thể ra ngoài kiếm gái vì anh làm có tiền nhưng anh không thích. Tôi Tức lắm nhưng nghĩ đến con đành cho qua, Tệ hại hơn nữa lúc tôi đi làm anh đón mẹ anh vào chăm con để tôi đi tìm việc, cuộc sống của tôi bắt đầu cay đắng, mẹ anh trách tôi đủ thứ Chồng tôi chỉ biết lặng câm không nói được chỉ an ủi tôi khi hai đứa ở trong phòng thôi. Bố chồng tôi thì không nói gì nhưng các em chồng và mẹ chồng để ý từng chút một. có khi chúng tôi đùa giỡn với nhau cũng bị làm đề tài bàn cãi trong họ. Tôi trình độ ĐH còn chồng tôi Trung cấp. Tôi đăng ký học ôn và thi đậu thạc sỹ nhưng không giám đi học vì sợ không có thời gian chăm sóc gia đình. Hàng ngày tôi làm TP HCNS cho Cty CP. Công việc mệt và áp lực cao chồng tôi thấy vậy anh giặt đồ giúm tôi khi tôi cho con ăn và chuẩn bị bữa ăn cho buổi tối thì hôm sau tôi bị mẹ chồng giũa cho một hồi "làm vợ phải giặt đồ, chăm con, nấu đồ ăn, quản việc nhà chứ nó đi làm cả ngày mệt rồi còn bắt giặt đồ, làm vợ dù có bệnh liệt giường cũng phải bò giậy mà làm việc nhà chứ sao để chồng làm" khi nghe vậy do không chịu được nên tôi đã nói lại ngày xưa má ở nhà làm việc nhà nên má như vậy chứ con đi làm cả ngày mệt và chịu áp lực lắm mà không cẳm thông thì thôi lại còn.. " tôi bỏ lửng nhưng hôm sau tôi đẽ thấy mọi người trong khu phố, giòng họ ai cũng nhìn tôi và trách sao cãi trả mẹ chồng là hỗn hào, không có giáo dục nói chung đủ thứ hết nhưng chồng tôi lên tiếng thì mẹ chồng tôi thề thốt là không nói và còn thề độc nữa rồi kể tội đủ thứ. Tôi động viên chồng học lên cao hơn tôi đã nói anh là chồng phải cố học và thành đạt hơn em chứ không người ta cười đó. thế là mẹ chồng tôi lại bảo tôi học cao chê chồng không ra gì, như vậy thì ly hôn đi để cho chồng tôi đi lấy đứa học như anh và làm công việc tương ứng với nó làm công nhân cũng được.
Vì nhà trọ tôi rộng nên tôi cho em chồng (em họ) ở hôm bữa nó bị mổ ruột thừa chúng tôi chưa kịp đi thăm nó thề là nó điện về nhà nói gì đó mà cả giòng họ bên chồng nhìn chúng tôi bằng ½ con mắt nói có học mà ngu không biết gì? Em mổ mà không đi thăm. Thay vì mẹ chồng tôi phải đứng ra hòa giải thì bả hùa vào nói xấu tôi là làm biếng, không coi ai ra gì, cha mẹ tôi không biết giạy con, rằng tôi là con nhà có ăn học, có cha mẹ mà như đứa không cha mẹ bụi đời. Nghe đến đây tôi không thể chịu được tôi nói lại “Sao má không biết phân biệt đúng sai đặt điều quá vậy?” thế mà bà chửi um lên là tôi ăn hiếp bà chủi bà, cãi trả… hôm sau em chồng nên bà nói sao đó nó lại vào hùa để mắng tôi là không biết điều. Tôi buồn quá tôi về lúc hai vợ chồng ngủ tôi tỉ tê tâm sự cùng chồng, thật sự tôi chỉ muốn chồng an ủi thôi nhưng không ngờ anh gọi mẹ xuống và hỏi thì bà khóc lóc thề thốt là không nói. Tôi không còn biết nói sao nữa chỉ biết lặng câm nghe sự trách móc của mẹ chồng và chồng.
Hôm em tôi lên chơi không biết tại sao bà lại lấy tiền trong ví của chồng tôi (tôi thấy bà lấy nhưng không biết bao nhiêu) sáng hôm sau chồng tôi hỏi tôi sao em không lấy 2 triệu cất luôn mà lấy có 5 trăm ngàn vậy?. Tôi chừng hửng bảo em đã lấy đồng nào cất đâu? Anh bảo hôm người ta trả tiền đi làm thêm 4 tờ năm trăm mà sáng nay thấy có 3 tờ. Má chồng tôi nói luôn hôm qua Thằng Huy (em tôi) lên chơi má thấy nó lại ngần đó chắc nó lấy đó. Đến đây tôi sực nhớ mà tôi lấy ngày hôm qua. Tôi không biết nói gì hơn nữa, chuyện đến tai em tôi nó bực lắm nó tuyên bố sẽ không bỏ qua chuyện này.
Đợt nhà anh có giỗ tôi gởi về 1 triệu gọi là chút thánh tâm, khi ba mẹ tôi xây mộ cho ông bà ngoại tôi, có hỏi mượn 3 triệu tôi nói với anh nhưng mẹ chồng tôi nghe được bà nòi gì đó với chồng tôi hôm sau anh bảo tôi “nếu gởi tiền về thì viết đơn ly hôn đi” anh hết chụi nổi rồi cái gì cũng tiền. Mẹ chồng tôi sẵn đã thêm vào lấy chồng rồi mà còn cứ lo cho mẹ cha sao được phải lo cho chồng con chứ, như mà lấy chồng là sống chết bên nhà chồng thôi. Tôi buồn quá và thất vọng nữa chồng tôi đã thành người hác rùi.
Hôm trước tôi đi chợ sơ ý để người ta móc túi lấy mất tiền (hôm nay là ứng lương) số tiền tương đối cao không còn tiền mua sữa cho con tôi về Chồng tôi hỏi sao em không mua sữa con luôn, tôi buồn bảo em bị mất tiền rùi toàn bộ số tiền ứng lương. Chồng tôi chưa nói gì thì mẹ chồng tôi nói luôn “có gởi về nhà cho mẹ mày thì mày nói đi chứ mất ai tin, có người ngu mới làm mất”. Đây là lần đầu tiên mẹ chồng tôi phản ứng với tôi khi có mặt chồng. chồng tôi tròn xoe mắt nhìn bà. Bà bỏ lơ đi ra ngoài.
Hôm sau bà gọi tôi ra bảo tôi hãy viết đơn ly hôn đi để con bà lấy người khác sinh cho bà cháu trai. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì em trai tôi qua chơi (nó đi ăn đám cưới bạn về) lời qua tiếng lại thì chồng tôi về mẹ chồng tôi khóc lu loa là bị nó đánh, chị em tôi đánh bà. Chồng tôi không biết chuyện gì thấy như vậy anh tát tôi và nói con dâu mà hỗn hào trước mặt em tôi, làm nó tức quá lại sẵn có rượu trong người liền rượt chồng tôi đánh, chồng tôi bỏ chạy. Nó quay lại mẹ chồng tôi bảo “bà già này hay ăn không nói có nói tôi đánh thì tôi đánh cho coi” tôi ngăn lại mãi mới được. lúc sau em tôi về thì mẹ chồng tôi ngồi kể lể khóc lóc và bắt chúng tôi phải ly hôn nếu không thì phải tuyệt giao bên nhà vợ. Chồng tôi gọi điện về nhà mẹ đẻ tôi trách cứ đủ điều. Hôm sau mẹ tôi gọi điện bảo chồng tôi “thôi anh em chín bỏ làm mười đi, bảo ban nhau mà sống, một lúc không có anh em mà một lúc không bỏ anh em được” Chồng tôi nói anh không nói chuyện với mẹ tôi anh nói chuyện với thằng Huy thôi nó muốn gì thì anh chiều anh thiếu gì bạn bè chỉ cần một cú điện thoại là Thằng Huy tiêu đời” rồi anh cúp máy.
Nhưng có một điều tôi không thể hiểu nổi nếu chê tôi thì sao trước mặt chồng tôi bà không chế, trách chửi, mà một điều mẹ hai điều con quan tâm nhưng khi không có chồng tôi bà lại chửi và nói rất khó nghe. Tôi thương chồng nên cố chịu nhưng đến khi xúc phạm cha mẹ tôi thì tôi hết chịu nổi và từ đó tôi không bao giờ nói chuyện với bà nữa có nói khi nào có chồng tôi mới nói thì bà cũng trách….
Tôi đã liệt kê ra những gì được và mất nếu chúng tôi ly hôn và tôi quyết định thà hy sinh tất cả chứ không thể để con trẻ thiếu cha hay thiếu mẹ bé có tội lỗi gì đâu và Mẹ chồng cũng chẳng sống đời với mình được. Tôi đang cố nhưng không biết có được không?
Tôi buồn quá phải làm sao đây, nếu ly hôn thì con tôi sẽ ra sao? Tôi đủ khả năng nuôi con tôi đàng hoàng nhưng sợ cháu tủi khi lớn. Cả nhà tôi bây giờ không ai muốn tôi sống với anh nữa vì sau những việc sảy ra. Tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự không biết làm sao đây tất cả trong tôi bây giờ như tơ vò.
Tôi viết lên những giòng tâm sự này mong các anh chị bạn bè cho tôi một lời khuyên để tôi có thể quyết định một cách chính đáng nhất. Hãy giúp tôi với.
Đêm sài gòn buồn 11/12/2009.
Phạm T Hồng Vân.
Danh sách câu trả lời (1)

Đọc bài của em xong chị cảm thấy em thật sự khổ tâm. Em nghĩ nên giải quyết việc này càng sớm càng tốt vì hoàn cảnh của chị tương đối nguy hiểm.
Một là chị phải nói chuyện thẳng thắn với chồng xem a ấy thế nào. (Nếu a ấy là con người tệ bạc và thừa nhận bây giờ thay đổi rồi thì sẽ ko cần chị nữa và lấy người khác để có con thì chị cũng ko cần nữa) Nếu a ấy vẫn yêu và tin chị, nhưng lại phủ nhận chuyện kia thì em có thể đi tìm hiểu sự thật để có bằng chứng... Quay lại video điện thoại chứng minh chẳng hạn.
Hai là em đi tìm hiểu trước, có chứng cứ rõ ràng rồi lúc đấy mới về nói chuyện phải quấy với a ấy. Nếu còn yêu chị thì bỏ qua, chị cũng nên chấp nhận, coi như xui xẻo lấy phải 1 người bạc tình.
Em viết đến đây thôi, nói được mấy câu mà Hỏa bốc lên đầu quá!!!
Chúc chị may mắn và mạnh khỏe!
Một là chị phải nói chuyện thẳng thắn với chồng xem a ấy thế nào. (Nếu a ấy là con người tệ bạc và thừa nhận bây giờ thay đổi rồi thì sẽ ko cần chị nữa và lấy người khác để có con thì chị cũng ko cần nữa) Nếu a ấy vẫn yêu và tin chị, nhưng lại phủ nhận chuyện kia thì em có thể đi tìm hiểu sự thật để có bằng chứng... Quay lại video điện thoại chứng minh chẳng hạn.
Hai là em đi tìm hiểu trước, có chứng cứ rõ ràng rồi lúc đấy mới về nói chuyện phải quấy với a ấy. Nếu còn yêu chị thì bỏ qua, chị cũng nên chấp nhận, coi như xui xẻo lấy phải 1 người bạc tình.
Em viết đến đây thôi, nói được mấy câu mà Hỏa bốc lên đầu quá!!!
Chúc chị may mắn và mạnh khỏe!
Trả lời câu hỏi
Câu hỏi lĩnh vực Tư vấn tình yêu
Rao vặt Siêu Vip