
Làm sao để biết mình đã yêu???

Khi nghĩ về một người, ta ko chỉ vui vì người ấy vui, mà còn buồn chỉ vì cái nhíu mày, lời nói vu vơ của họ, buồn cho cả nỗi buồn của ai kia. Thì đó ko đơn thuần là thích nữa.
Thích có lẽ là chỉ thỉnh thoảng nghĩ ngợi vui vơ, ngơ ngẩn đến một ai đó. Rồi cười một mình, rồi thở dài lặng lẽ.
Thích một ai đó sẽ ko bao giờ buồn vì lời nói vô tình của họ. Thích sẽ ko bao giờ quan tâm đến việc họ ăn ngủ, buồn vui, làm gì.
Khi yêu một ai đó, ta ko chỉ nhớ mong, mà nghĩ về họ nhiều hơn, là cảm giác muốn được ở bên người ta, muốn có được người ta. Rồi ta muốn yêu thương, chăm sóc, quan tâm đến người ta.
Thích một ai đó, ta ko hy sinh nhiều. Ta có thể vì bạn bè mà thất hẹn với người ấy, quên người ấy trong thoáng chốc.
Yêu có sự ích kỷ hơn. Vì người mình yêu, ta có thể bỏ qua một vài sở thích cá nhân, tạm dẹp bỏ cái tôi, đặt một số mối quan hệ quan trọng khác đằng sau. Khi yêu, cái tôi dần mất đi. Tình yêu và người đó quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Khi ta nghe một bản nhạc gắn liền với một người, ta thấy nhớ người ấy da diết hơn. Những tối cuối tuần, nhìn từng cặp tình nhân tay trong tay, ta bỗng thèm có người ấy ở bên. Khi ta buồn, ta muốn nhấc điện thoại để gọi cho người ấy, bảo rằng ta đang buồn. Thỉnh thoảng ta nghĩ về người ấy, nhớ về người ấy. Đó là gì nhỉ? Phải chăng là ta đã yêu? Hay chỉ là thinh thích? Có lẽ mới chỉ là thích, vì ta chỉ nhớ đến họ khi có ngoại cảnh tác động. Còn ko thì người ấy chỉ thoáng qua như một cơn gió, bất chợt đến, rồi bất chợt đi, ko đọng lại.
Nhưng khi yêu một ai đó, ta nghĩ về họ hình như 24/24. Cả trong giấc mơ ta cũng nhớ về người và mơ về người. Khi ta ăn, hay làm bất cứ việc gì, ta cũng nghĩ về người ấy. Ko đơn thuần là nỗi nhớ về một người, mà còn là khao khát có người ấy ở bên, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, cùng xem phim, cùng đi dạo…
Thích chỉ là muốn nhận.
Yêu là tự nguyện cho đi.
Nhớ một ai đó chưa chắc là đã yêu người ấy. Quan trọng ở chỗ ta nhớ họ như thế nào. Nhớ da diết, điên cuồng, muốn chạy đến bên họ. Mỗi sáng thức giấc, ta nhớ đến một người, và mỗi tối đi ngủ, ta cũng nhớ về người ấy. Nhớ trong tất thảy mọi thời điểm, khoảnh khắc của ngày. Và khi nỗi nhớ lên đến tột cùng, ta tưởng chừng như muốn vỡ ra. Đấy là ta đã yêu.
Thích và yêu là một khoảng cách khá xa. Thích chưa chắc gì sẽ là yêu. Thích đôi khi chỉ là thích. Thích cần một cú hích thật mạnh mới có thể tiến đến ngưỡng cửa của tình yêu.
Phân chia rạch ròi giữa thích & yêu, ta tự hỏi ta mới chỉ thích hay đã yêu người mất rồi. Người nói người yêu ta. Có những tin nhắn người gửi cho ta ko vào bất cứ một giờ nào trong ngày, mà là bất cứ khi nào. Người luôn nhớ những gì ta nói. Người luôn hỏi ta có bao giờ nhớ người. Còn ta, ta có nhớ người ko? Câu trả lời là có. Nhưng… hình như nỗi nhớ ấy chưa đủ để gọi là yêu.
1 tháng…
2 tháng…
Thời gian có phải là yếu tố đủ tác động để biến chuyển sự thích một ai đó thành yêu họ hay ko?
Em đã yêu chưa? Thật khó để trả lời. Vẫn mãi đi tìm lời giải đáp.