
Về nhà chồng....Mệt quá!
Mới về nhà anh được 4 ngày, con bé mới được 2 tháng mà cả ngày em không dám ngồi nghỉ chứ nói gì dám nằm xuống nghỉ ngơi.Anh bảo ở nhà được mấy người giúp nhưng thực ra là ngoài chăm con em lại phải phục vụ cơm nước dọn dẹp nhà cửa cho cả nhà, bố mẹ chồng, em chồng và kèm theo hai đứa cháu chồng nữa….Em mệt mỏi quá. chiều qua em mệt quá vì đêm không ngủ chăm con, vừa nằm xuống giường cho con bú và ngủ thiếp đi k5’ thì giật bắn vì bà gọi dậy bê mâm cơm, thế là bị bà mắng một trận vì “không có ý thức”.Thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, cả ngày chỉ biết “vâng ạ”, dạ, vâng như một cái máy. Em làm gì, từ việc cho con ăn, cho con bú cũng phải theo ý bà, phải thế này, phải thế kia…Mang quần áo đã khô vào bà lại bắt mang phơi lại vì chưa được nắng, vhưa đủ thơm. Chiều nào tắm giặt xong em cũng cọ rửa phòng tắm, nhà vệ sinh nhưng sáng ra bà đã nhắc nhở vì phòng vệ sinh có tóc. Rửa bát xong phải cọ hết cống thoát trên, cống thoát dưới….mọi động thái, sinh hoạt cá nhân cũng theo ý bà….

Sắp xếp công việc phải làm trong ngày để bạn có thời gian nghỉ ngơi, tập thói quen coi mẹ chồng như mẹ mình. Ngoài ra, chồng cũng là hậu phương tiếp sức là cầu nối giữa bạn và gia đình nhà chồng hãy tận dụng bạn nhé!
Chúc bạn mạnh khỏe!

Ông chồng thương vợ, tâm lý với vợ và có kiến thức để thông cảm với cảnh vợ sinh con xong yếu xương cốt, cần nằm nghỉ thì vợ được nhờ, không phải là bênh vợ nói mẹ, mà là người an ủi, động viên vợ, nói chuyện thẳng thắn với BM mình để vợ được nghỉ ngơi, thậm chí thuê giúp việc, không được nữa thì rước vợ về nhà riêng mà chăm.
Còn không thì chả trông mong gì đâu mẹ nó ạ. Nói ra lại bị mắng là suy diễn, rằng là không thích về nhà chồng,... mình không thương mình, thì ngoài BMĐ mình, chả ai thương mình đâu bạn ạ.
Thật sự thương cảnh các mẹ sinh con xong mà phải chịu đựng, không thoải mái tinh thần để toàn tâm chăm con. Hỏi sao sữa mẹ không ít, cơ thể mẹ không suy nhược, vì tâm lý ức chế, mệt mỏi chứ có gì đâu.
Tớ may mắn được về nhà BMĐ sinh, cũng lắm nỗi buồn vì cách cư xử của nhà chồng và chồng khi sinh con, song vẫn thấy may chán vì được mẹ già và chị gái phục vụ suốt tháng cữ. Tớ chả kiêng cữ được mấy, và cũng chả được nằm nhiều vì con tớ ốm, tớ cũng ốm, tha lôi nhau đi bệnh viện chụp chiếu, thức đêm trông con, rà rã như thế vì con ho suốt mấy tháng trời. Đọc tài liệu thấy nói PN sau sinh ít nhất 6 tháng cơ thể mới tạm trở lại bình thường, nhưng hồi phục hẳn như trước bầu bì thì cần nhiều thời gian hơn nữa cơ. Sau này mới thấm. Dễ đau đầu hơn khi ra gió lạnh, hay mỏi xương cốt, tay chân hay bị tê bì và khổ nhất là sữa ít do cơ thể, tinh thần mệt mỏi tác động lên tuyến sữa. Tớ nuôi con sang tháng thứ 6 đã ít sữa lắm rồi, ngực còn có 200 xôi 800 lá chuối. Lúc cai sữa con cả chục ngày ngực vẫn bình thường, chả căng chút xíu nào hết,
Con được hơn 3 tháng về nhà chồng, ngày ngày chạy 3 tầng cầu thang lên trên tầng thượng đun bếp than nấu nướng trên đó, giữa mùa hè nóng nực, nhìn vào nghĩ mình khỏe, thực ra mình chỉ muốn nằm ôm con ngủ thôi, vì chăm con đã đủ ốm rồi. Thế mà lúc bảo chồng là về nhà để đi làm, chồng còn nói này nói nọ, chỉ muốn mình ở đó để BMC và EC chăm sóc, mình bảo sốt ruột phải đi làm, rồi tự quyết ngày về, bảo ông ấy không đón thì 2 mẹ con tự đi, ông ấy đành phải chịu đấy.
Không ai thương mình cho bằng chính mình, vì có những nỗi khổ chỉ mình đã trải nghiệm, đã thấy mệt mỏi đến thế nào rồi, hơn nữa, mẹ nó đang có con, mình phải sống cho 2 người, cần phải làm điều gì đó để giữ tinh thần thoải mái, để sống khỏe và chăm con tốt, bây giờ không phải thời đại của các bà ngày xưa để đem ra so sánh và chịu đựng vì "được thế này đã là quá tốt", mình không việc gì phải nhẫn nhịn đến mức bị stress nặng, để phải làm việc nhà đến mức không còn đủ sức chăm con nữa.

Bạn ơi,
Mình cũng trải qua chuyện này rồi. Cũng may mình có BMC + chị chồng + anh chồng/chị dâu....ai cũng yêu quý cháu nên mình sướng lắm. Không phải đụng tay chân gì hết. CHỉ có nằm nghỉ ngơi, đến bữa chị chồng mang cơm cho ăn, nấu nước cho tắm...
Thế mà mình vẫn thấy khó chịu, vẫn bức bội bực bội, vẫn stress vì những nhỏ nhặt đâu đâu ấy. Đôi lúc mẹ chồng nhắc uống thuốc mà còn cáu!
Giờ ngồi nghĩ lại, chỉ biết đổ lỗi cho "hooc môn thay đổi". Bạn cố gắng relax, đừng suy nghĩ nhiều, tâm sự với chồng để anh hiểu được và thông cảm + giúp đỡ.
Gì chứ mệt, chồng chỉ cần nịnh 1 câu là hết mệt ngay.
Hiện giờ bé còn nhỏ, bạn chưa quen với lịch của bé, đó cũng là 1 điều gây stress cho bạn. Vì vậy, cứ cố gắng, đừng cầu toàn quá. Đôi lúc con khóc cũng cứ mặc cho nó khóc 1 chút, đừng cuống cuồng lên. Mình nói thật đấy! Con lớn 1 chút (khoãng 4-5 tháng) là ổn định, là bạn bình thường lại thôi mà!
Việc nhà thì nhỏ to nhờ chông, tỉ tê nhờ mẹ chồng... đừng ngại
Mong bạn mau vượt qua giai đoạn khó khăn này
Cố lên mẹ nó nhé!