VicoTas
Câu hỏi
avatar bombeo113
19/05/2013 16:46

Có nên quay lại mối tình đầu?

    CÓ NÊN QUAY LẠI VỚI MỐI TÌNH ĐẦU?

Tôi và anh quen nhau đã 3 năm nay. Khi ấy tôi là sinh viên năm đầu.

Tôi là 1 người con gái Thái Bình học trong miền đất Thanh Hóa, khi ấy chỉ có mình tôi là người Thái Bình thôi, t đã tự lập lo cho cuộc sống nơi đất khách quê người, năm ấy là năm 2009. Tôi có tìm phòng và ở trọ với 1 người bạn gái tên Nga là người Thanh Hóa. Chúng tôi dù chưa gặp nhau bao giờ nhưng cái duyên nó gắn chúng tôi lại với nhau rất thân, Và cái ngày ấy Nga và anh là đôi bạn rất thân(từ ngày còn học cấp 2 - cấp 3 với nhau). Thi thoảng anh có nên phòng thăm Nga, và từ ấy tôi và anh biết nhau. Nhưng khi ấy chỉ gọi là biết nhau chứ chúng tôi chưa liên lạc. Cho tới ngày 20.11.20009, tôi được nghỉ 4 hôm nhưng tôi không về quê mà về nhà Nga chơi, sở dĩ tôi về nhà Nga chơi không phải vì anh, mà chỉ là vì sự tò mò muốn biết miền núi nó như thế nào (tôi thái bình toàn đồng bằng mà).

Cái lần về nhà Nga ấy, anh cũng đến nhà Nga chơi, tôi và anh cũng bắt đầu nói chuyện, nhưng ban đầu cũng chỉ là chuyện không đâu vào đâu thôi. Qua cách nói chuyện, tôi tự hiểu được hàm ý trong những câu nói của anh, hình như anh có ý với tôi. Nhưng khi ấy tôi cũng không phản ứng gì cả, vẫn coi như không có gì thôi.

Sang cái ngày hôm sau, tôi đi chơi cùng Nga tới nhà bạn bè cô ấy, tất cả mọi người đểu cho rằng tôi về ấy chơi chỉ vì Thành ( Thành là bạn thân cấp 3 của Nga, chúng tôi hay nhắn tin cho nhau từ khi tôi biết Nga, nhưng ấy chỉ là cái mối quan hệ bạn bè - anh em thôi). Tôi cũng nói là không phải nhưng tất caqr đều không tin những gì tôi nói. Khi chúng tôi đi chơi, thường đi đôi, Nga ép tôi phải đi với Thành, mọi người càng chú ý hơn. Trong đó có anh, tôi để ý được trong số bạn bè của Nga thì anh là người bỏ đi trước khi tôi đi với Thành, khi ấy tôi thực sự chưa hiểu lý do tại sao, chỉ nghĩ đó là vô tình tôi bắt gặp cái thái độ ấy. 

rồi 3 ngày ở quê Nga cũng hết, chúng tôi phải lên trường để tiếp tục chuyện học ( nhà Nga - nhà anh cách trường tầm 80 cấy số).  Từ hôm về trường anh liên tục nhắn tin cho tôi, ban đầu tôi cũng không muốn nhắn tin lại, nhưng vì nể anh là bạn của đứa cùng phòng nên ừh thì cũng nhắn tin thôi. Nhưng càng nhắn, tôi càng cảm nhận được anh có tình cảm với mình nhưng không dám nói thẳng ra, mà chỉ là nói ám chỉ. Tôi cũng né tránh không đề cập j liên quan tới tình cảm, nhưng rồi sau 1 thời gian ngắn, không biết có phải là do lần đầu tiên có người nói với mh những lời như thế không, mà dường như tôi cũng có đôi chút nhớ về anh. Nhưng ban đầu xác định không phải là tình yêu ( vì khi ấy tôi đã biết yêu là cái j đâu).

Thời gian cứ như thế trôi đi, một ngày anh nói anh yêu tôi, tôi hỏi anh yêu tôi ở cái gì. anh chỉ trả lời anh không biết. Chúng tôi vẫn nhắn tin, liên lạc 1 thời gian nữa tôi mới nhận lời làm bạn gái anh. tôi nhận lời vì tôi thấy tôi có 1 cái cảm giác gì đó xa lạ mà gần gũi, mà chưa từng ai đem lại cho tôi cái cảm giác ấy.

Thời gian này tôi đã xin gia đình cho ra ở riêng vì 1 số vấn đề liên quan tới học tập, nhưng tôi và Nga vẫn chung 1 xóm. Thi thoảng anh cùng bạn của anh lên trường tôi chơi cùng với mục đích anh đi thăm người yêu. CHúng tôi vẫn có tình cảm đẹp. Mỗi lần anh lên thăm tôi, tôi đều nhận ra rằng tình cảm của anh là thật, chính anh cũng là mối tình đầu của tôi. Nhưng 1 thứ tôi khiến tôi dãn cách tình cảm với anh qua từng ngày tháng, đó không phải là tôi không yêu anh, hay anh không yêu tôi. Mà đó chính là do cuộc sống của anh thấy tôi cảm thấy chán nản dần. Anh có rất nhiều bạn và học rất thân, nhưng anh cũng thường hay chơi với những người nghịch ngợm, đánh nhau, .... Như người ta nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Anh cũng vậy, anh chơi với họ và hình như anh cũng có đôi lần tham gia vào những cuộc đá nh nhau, cho dù đó là bảo vệ bạn mình. Tôi nói với anh, thì anh nói đó là do bạn anh chứ anh không tham gia, nhưng lòng tin của tôi cũng có giới hạn thôi.

Còn phần nói về nghề nghiệp của anh, đã có lần tôi nghe Nga kể anh đang học lớp 12 thì bỏ ngay trước kỳ thi tốt nghiệp. Còn thực tế thì tôi chỉ biết anh làm nghề làm ảnh ( tất cả những gì liên quan tới làm ảnh như chụp ảnh cưới, làm ảnh, ....). Tôi không muốn hỏi anh về học thức của anh vì tôi sợ nó đụng chạn tới lòng tự ái của anh và làm anh buồn, mà tôi lại không muốn điều ấy xảy ra.

Như tôi đã kể, thi thoảng anh lên thăm tôi. Và 1 cuyện đã xảy ra, vào cái buổi tối hôm ấy, anh lên phòng tôi chơi, tôi vô tình nhìn thấy dao và côn trong cốp xe anh, tôi hỏi anh mang theo làm gì, anh nói mang phòng thân, thoạt đầu tôi không nghĩ ngợi nhiều vì từ anh lên chỗ tôi cũng hơn 80 cây số, nhưng cái vết xước ở tay anh nó đã khiến tôi không dừng lại ở đó. Tôi hỏi khéo anh, anh trả lời dấu đầu hở đuôi. Và lúc ấy thì tôi không còn đủ bình tĩnh nữa, tôi đã tranh cãi với anh, tôi trách anh sao lại dính vào mấy cái thứ ấy, sao cứ phải củng nhau đi đáh nhau. 2 bên cãi cọ - anh tức giận và bỏ về nói rằng, thôi anh về để tôi khỏi phải nhìn thấy anh để tôi khỏi buồn.

Từ cái ngày ấy, tôi buồn lắm, lòng tức giận càng nhiều, vài ngày sau anh đã là người chủ động liên lạc trước  và xin lỗi nhưng tôi không trả lời anh. Dù trái tim tôi muốn anh hỏi han nhưng tôi vẫn không thể trả lời anh trong lúc ấy.

Chúng tôi giận nhau được gần 1 tuần thì anh nhắn tin cho tôi nói rằng: ngày mai anh ra hà nội chỗ chị gái cùng chị làm ảnh, tôi ở lại hãy giữ gìn sức khỏe. Tôi cũng không hiêu khi ấy tôi nghĩ gì mà tôi chỉ nhắn cho anh đúng 4 chữ: "chúc anh hạnh phúc". Anh hỏi tôi rằng tại sao nói như thế, anh biết tôi đang giận anh nhiều lắm, anh trả lời tôi rằng tôi là hạnh phúc của anh, nếu không có tôi anh hạnh phúc làm sao được. Tôi đã khóc vì tin nhắn ấy. Từ lúc ấy, tôi không có tâm trí học tập, tôi luôn giam mình 1 mình trong phòng để suy nghĩ về cái mối tình đầu này. Tôi đã nghĩ, mình được gia đình cho ăn học tử tế như thế này, liệu tương lai sự nghiệp sau này đã ra cái gì chưa, huống chi anh chỉ là thợ ảnh bình thường, anh có thể bò nghề bất cứ khi nào, vậy khi anh bỏ nghề rồi thì anh làm gì để nuối sống chính bản thân anh và gia đình sau này. Bao nhiêu câu hỏi không đáp án như thế hiện lên trong đầu tôi. Tôi bản chất là 1 đứa con gái chưa bao giờ va vấp vào những chuyện xấu của xã hội (đánh nhau, hay đua đòi chơi bời gì cả). Vậy khi tôi yêu anh tôi được những gì, khi bản chất của anh là người hay chơi, chưa biết cách lo cho gia đình. Tôi cảm thấy chán chường với tình cảm của mình khi mình đặt mọi niềm tin vào anh - 1 con người như thế. Thực chất anh là 1 người tốt nhưng vì môi trường sống của anh, cùng với sự quá nhiệt tình với bạn bè tới mức thái quá. Tất cả những câu hỏi và suy nghĩ ấy đã khiến tôi mệt mỏi rất nhiều. Tôi đã nghĩ rằng tôi không thể trao phần đời của mh sau này cho 1 người như thế được. Và quyết định cuối cùng của tôi là tôi muốn chia tay. Tôi tìm lý do để chia tay anh (mặc dù khi ấy vẫn còn yêu). Lý trí tôi đã chiến thắng con tim. Tôi thật ngớ ngẩn khi nói với anh rằng tôi bị bệnh nên muốn chia tay anh, tôi không muốn tôi làm ảnh hưởng tới cuộc sống của anh nữa. Anh nhắn tin muốn gặp tôi nhưng tôi đã không đồng ý, nhưng cái tình cảm ấy cũng khiến tôi nhận lời gặp nhau lần cuối.

Chúng tôi hẹn nhau ở 1 quán nước trước cổng trường của tôi, hôm ấy cũng là hôm anh mang theo đồ đạc để ra hà nội với chị gái. Chúng tôi nói với nhau được 1 lúc thì dường như cả 2 đều không thể nói nên lời nữa, chúng tôi phải dùng điện thoại nhắn tin qua. Cuộc nói chuyện chia tay chắc ai cũng hiểu được nó buồn như thế nào. Tôi tránh ánh mắt của anh, tôi chỉ nhìn xa về phía trường mình. Tôi vô tình bắt gặp giọt nước mắt của anh, hình như anh không muốn tôi thấy những giọt nước mắt ấy, anh quay đi và nói rằng: "em về trường đi, được nhìn thấy em là anh vui rồi". Tôi muốn khóc nhưng tôi cứng rắn quá, chỉ buồn và đứng dậy quay lưng với anh. Thế là chúng tôi chia tay nhau từ đây. 

Trở về phòng tôi mới biết tôi đã đánh mất anh thực sự, tôi khóc rất nhiều, chưa bao giờ tôi khóc vì 1 người con trai, ấy là lần đầu tiên.

Sự quay lưng của tôi quá đột ngột dường như đã làm anh tuyệt vọng, anh bỏ nghề từ khi này, tôi không dám đưa ra nhận xét về hành động ngờ dại này của anh, vì tôi cũng là người có lỗi. Đã có lúc anh đòi tự tử nhưng may mắn có người biết được (thông tin này không phải do anh nói mà là do bạn của tôi nói với tôi). Nhưng chẳng hiểu sao ban đầu tôi buồn và trách bản thân mình vô cùng, nhưng từ khi nghe tin anh có ý định tự tử, thái độ của tôi đã quay lưng lại. Tôi cảm thấy khinh thường anh, sao anh lại yếu đuối đến thế, bề ngoài anh rất mạnh mẽ nhưng sao anh lại yếu đuối đến thế. Tôi quá ích kỷ khi nghĩ như thế. Cùng thêm với caÍ LÝ TRÍ  của tôi nó quá lớn, tôi không muốn cuộc đời mình được gửi gắm 1 nơi như anh khi ấy. tôi đã nhắn cho anh rất nhiều rằng tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể nhắn tin vì tôi gọi anh không nghe máy. Dù biết rằng anh không muốn liên lạc với tôi nữa, như anh đã nói tôi phản bội tình cảm của anh, nhưng tình cảm của tôi vẫn còn lại mà, tôi nhắn tin xin lỗi và nói anh rằng: tôi muốn anh thay đổi, muốn anh sống tốt hơn. Và từ đó tôi cự tuyệt với tất cả sự liên lạc của anh.

Ngày tháng trôi đi, anh vẫn nhắn tin nhưng toi không nhắn tin lại, anh gọi tôi không nghe. Tôi đã nói ra những câu cay nghiệt với anh và nói anh đừng bao giờ làm phiền tôi nữa. 

Thời gian trôi, với mọi bộn bề của cuộc sống, tôi yêu người con trai khác, còn anh cũng đã yêu người con gái khác, anh nói anh yêu họ để quên tôi. Nhưng tôi và người mới cũng chỉ sống trong tình yêu được 5 tháng thì người đó nói chia tay với tôi, lúc này tôi là người bị bỏ rơi, tôi đau khổ, khi ấy tôi nghĩ rằng có lẽ do mình bỏ rơi anh, nên giờ có người bỏ rơi tôi, nhân nào quả ấy mà. Trong thời gian tôi yêu người mới, anh thi thoảng có hỏi thăm tôi qua yahoo nhưng tôi chỉ coi như người bạn từng quen. Sau thời gian tôi chia tay người mới không lâu, tôi cũng nhận được thông tin của người quen nói rằng anh và người yêu mới của anh đã chia tay. Tôi chỉ biết thế và giữ trong lòng thôi, chứ cũng không hỏi thăm thêm j anh nữa cả. 

Vô tình 1 lần tôi online và gặp anh, anh pm tôi trước, hỏi thăm như mọi khi, khi này tôi cũng đã quên dần tình cảm với người sau anh, nhưng tôi cũng không nghĩ hay tư tưởng rằng sẽ yêu và quay lại với anh, Anh đã thú thật với tôi rằng: anh yêu người con gái kia có ý định là trả thù tôi, trả thù con gái, nhưng anh hiểu rằng anh không nên làm như vậy, vì người con gái kia không thể làm anh quên được tôi. Và anh vẫn luôn chờ tôi. Đó là những gì anh nói với tôi, còn thực tế như thế nào, anh nói đúng hay sai thì chỉ có tình cảm của anh mới hiểu. Khi đó tôi vẫn khẳng định chắc nịch với anh rằng giữa chúng tôi không thể quay lại là tình yêu được.

Rồi cách đây nửa năm, đó là những ngày cuối tháng 5 - 2012, khi tôi đang trong thời gian thực tập, chuyện học và làm thêm áp lực quá lớn đối với tôi. Tôi bỏ làm, muốn xả stress, tôi được Nga đề nghị về nhà chơi, thế là tôi đồng ý. Lời đồng ý của tôi là vô tình đúng lúc tôi không biết phài đi đâu khi đang bị stress nặng, chứ khi ấy tôi không nghĩ gì về anh.

Về nhà nga, chúng tôi ra nét ngồi, vào cái ngày hôm ấy, lại 1 sự vô tình nữa, không ai hẹn ai, cũng chẳng ai biết tôi về nhà Nga ngoài nga và mẹ cô ấy. Lại vô tình tôi gặp anh, mà không phải, là anh gặp tôi. tôi ngồi đúng cái máy tính số ... cạnh nga để gửi bài qua mail giúp cho cô ấy. Trùng hợp rằng tôi thấy có 1 chiếc mũ trên bàn của ai để quên từ trước, tôi hỏi Nga: mũ này của ai nhỉ? chắc họ quên rồi. Vừa nói với nga chưa được 15 phút, khi tôi đang chúi đầu vào làm bài báo cáo thực tập cho Nga thì có 1 lời nói từ phía sau: "cho mình xin chiếc mũ". tôi vẫn không nhìn lên, vẫn cúi đầu vào bài của Nga, vì khi ấy tôi chẳng thiết nghĩ cái j cả. Bỗng nga nhìn tôi cười, Cũng cái giọng nói khi nãy nói: Ơ Nga à, về khi nào ấy? Khi này tôi mới bắt gặp cái giọng nói như đã quen lắm. Tay vẫn trên bàn phím nhưng quay người lại nhìn cái người lấy chiếc mũ trên bàn máy tôi. Chỉ biết trố mắt và từ 2 phía tôi và anh đều "Ơ Ơ Ơ .............". Dường như anh cũng bất ngờ giống tôi khi thấy tôi ở đó. Anh chỉ hỏi tôi được câu " em à. em về đây bao giờ thế, em về chơi lâu không" cùng 1 điệu cười nhưng buồn. Câu trả lời của tôi cũng chỉ vọn vẹn : "vâng! anh à! em mới về mấy hôm nay, cũng sắp đi rồi". Dường như tất cả đều muốn né tránh, không muốn mọi kí ức buồn ùa về, tôi không dám ngước lên nhìn anh, lại nhìn vào màn hình máy tính. Còn anh nói anh có việc bận anh phải đi ngay, anh để quên cái mũ chỉ quay lại lấy thôi. Anh nói với Nga" tối nay đi uống cafe với tôi nhé". Thế là anh quay bước đi, Nga nhìn tôi cười nói rằng: "tôi không nghĩ là sẽ gặp lại nhau như thế này đâu". tôi chỉ cười và không nói gì. Nhưng hình như tôi cảm thấy buồn thì phải. 

trở về nhà nga, Anh lại nhắn tin cho tôi, anh nói rằng anh vui vì được gặp lại tôi, dù đó là tình cờ. Anh nói anh sợ gặp lại anh khiến tôi buồn nên anh quay bước đi nhanh, tôi nói tất cả chỉ là quá khứ rồi, hãy xem nhau như những người bạn bình thường, anh hẹn tối anh lên nhà Nga. Nhưng trớ trêu thay, tối hôm ấy trời bỗng mưa to quá, đến nỗi tôi và nga cũng chả thiết mở cửa nhìn trời, và vì thế anh cũng không lên được. Cái trớ trêu nữa là sáng hôm sau tôi và Nga phải lên trường sớm vì có việc gấp, thế là chúng tôi chẳng bao giờ gặp lại nhau sau cái lần vô tình ban chiều nữa. 

Sáng sớm, anh gọi điện nói xin lỗi tôi vì trời mưa quá to anh không lên được, t cũng chẳng buồn trách anh thêm nữa. 6h chúng tôi từ nhà phóng xe lên trường trong trời mưa, 9h thì cũng tới nơi, nhưng đứa nào cũng ướt, vừa lên tới nơi thì anh gọi hỏi tới nơi chưa, có bị ướt không, và muốn hát cho tôi nghe 1 bài hát. Ừ thì nghe anh hát, t không nhớ rõ tên là bài gì nhưng đó là 1 bài hát buồn, anh nói lời bài hát thay cho những gì anh nói. Lịa 1 lần nữa tôi khóc vì anh, vì anh hát cái bài hát ấy. Nhưng lên trường rồi áp lực lại tiếp tục, nó làm tôi quên đi tất cả những gì liên quan tới tình yêu. Tôi chẳng nhớ tới ai cả, sống như 1 người vô hồn vậy. 

Trong suốt thời gian này, tôi biết có 1 người con trai khác cùng quê đang có tình cảm với tôi, nhưng tôi cũng cự tuyệt ngay từ đầu.

Rồi khi tôi tốt nghiệp xong, tôi hoàn tất mọi thứ và chia tay Thanh Hóa tôi lại trở về Thái Bình, khi này cả người con trai kia vẫn hỏi thăm tôi, anh lại nhắn tin nói muốn tôi quay lại, nhưng lý trí của tôi nó mạnh quá, trái tim tôi như vô cảm, vẫn không đáp lại tình cảm của 1 ai cả. Với anh tôi nói thẳng rằng giữa chúng tôi chỉ có thể là bạn hoặc anh em, chứ không thể là tình yêu dược nữa. Anh giận thật thì phải, anh nói anh không bao giờ chấp nhận là anh em, tôi vẫn cự tuyệt và anh nói vậy không liên lạc với tôi nữa.

Câu chuyện của tôi từ khi nãy tôi kể tất cả chỉ là trong quá khứ, bây giờ thì tới hiện tại rồi. tôi tốt nghiệp nhưng không muốn đi làm trái ngành, tôi quyết hi sinh 3 năm sau tốt nghiệp để sang malaysia làm kiểm hóa trogn công ty may, mục đích chính của tôi là vừa học vừa làm, cái chính là thành thạo ngoại ngữ, sau 3 hoặc 4 năm sau trở về việt nam tôi sẽ tìm cho mình 1 công việc ổn định mà không cần sự nâng đỡ của gia đình. Bời tôi là 1 người quá coi trọng tương lai thì phải. tôi chủ độg liên lạc với anh (mặc dù anh nói không liên lạc với tôi nữa). tôi hiểu được tôi làm điều đó là do tôi còn 1 cái tình cảm gì đó gửi vào nơi anh, nhưng không biết rõ nó là thứ tình cảm gì. tôi nói tôi đi malay 3 - 4 năm mới về, mong anh ở nhà có 1 cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc. 

Sao anh nói anh không muốn liên lạc nữa cơ mà, mà sao dường như anh vui vì tôi liên lạc lại với anh thì phải. anh nói anh vẫn chờ tôi, anh chưa muốn liên lạc với tôi khi cuộc sống của anh chưa được hoàn thiện, khi aanh thấy anh tự lo được cho anh rồi và muốn nói cho tôi biết điều ấy thì anh mất điện thoại, không có số và không ll được. Anh nói anh nhớ sđt tôi và gọi cho tôi nhưng thuê bao. ừ thì tôi thay sđt rồi mà, anh biết làm sao được. 

Tôi hỏi anh: "Thời gian và khoảng cách, với anh điều gì quan trọng hơn". anh trả lời cả 2 đều quan trọng, nó làm cho họ hiểu và thông cảm cho nhau hơn, nhưng nếu có lòng tin thì cả 2 đều không là gì cả, nếu đó là tình yêu thực sự thì dù thời gian baop lâu, khoảng cách bao xa thì họ vẫn chờ đợi nhau, và anh nói anh sẽ chờ ngày ấy". Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại hỏi anh câu ấy nữa, và dường như tôi có sự lung lay về lý chí và tình cảm. Tôi cũng không biết tôi muốn cái j nữa. TÌNH YÊU hay TÌNH BẠN. 

Tôi không hiểu tình cảm của mình nữa, nhưng tôi thấy nhớ anh, nhớ như in những kỉ niện cả vui lẫn buồn trước đây của chúng tôi. Nhưng khi tôi nhắn tin với anh tôi lại cảm thấy có mặc cảm của người có lỗi. Chính bản thân tôi cũng không hiểu nổi mình, tôi nghi ngờ tình cảm của anh lúc này dành cho tôi là lừa dối, là như anh đang trả thù tôi, nhưng ý nghĩ ấy lại bị tôi gạt ngay đi. Tôi cũng không biết phải thế nào nữa. Trái tim tôi đã được sưởi ấm lại dần dần, nhưng tôi không biết đó có thể gọi là tình yêu không hay đó chỉ là 1 thứ gọi là ảo giác.

Tôi có thể quay lại với tình cảm của anh, nhưng tôi vẫn đắn đo, liệu tôi có thể gửi cuộc đời mình cho 1 người có sự nghiệp và tương lai như anh được không. Giờ đây anh lại quay trở lại nghề nghiệp của mh là chụp và làm ảnh rồi. Tôi lo cho cuộc sống tôi và gia đình của tôi sau này, vì thế tôi đắn đo tôi có nên quay lại với anh hay không?

      CÓ NÊN QUAY LẠI VỚI MỐI TÌNH ĐẦU?



Danh sách câu trả lời (1)
avatar phukequach 19/05/2013 16:46

Chào bạn

Nếu bạn còn yêu thì hãy quay lại, cái này phụ thuộc vào tình cảm của bạn dành cho anh ấy

Trả lời câu hỏi
Tải lại mã
Câu hỏi lĩnh vực Tư vấn tình yêu
Mạnh Linh Mua quà gì tặng bạn trai trong mùa noel này các bạn ơi?

Đăng lúc: 16:46 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Dán thông báo tìm bạn gái trong nhà vệ sinh công cộng - có nên ko?

Đăng lúc: 16:46 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

Thu Trang Các bác đặt nick của chồng/vợ trong điện thoại là gì?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Những tin nhắn tình yêu hay nhất - Sms tình yêu hay nhất?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

Đức Việt Làm sao để quên một người?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Phân biệt trong ký ức với trong trái tim?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Làm thế nào để sinh được con trai ?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

Lê Thị Hoa Hồng Cách chọn chồng tốt?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Mình có nên quên cô ấy?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

Đức Việt Bạn gái e có thật lòng va đáng tin ko?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Xin hãy giúp em ! em đau và khổ lắm ?

Đăng lúc: 16:45 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Phải làm sao khi không được sự chấp nhận bởi mẹ người yêu?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Tại sao anh ấy vẫn như vậy ?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Em có nên cho anh một cơ hội cũng như cho mình một hướng đi ko?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Bạn trai đòi chết,làm sao để chia tay đc ?

Đăng lúc: 07:07 - 26/06/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Giúp mình chuyện này với......?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Mình nói chia tay người ta đồng ý?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

Xuân Trọng Chọn giúp em 1 trong 2 phương án này?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Giúp mình sáng suốt hơn?

Đăng lúc: 16:44 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

nophoto Mọi người giúp em với ?

Đăng lúc: 16:43 - 19/05/2013 trong Tư vấn tình yêu

Rao vặt Siêu Vip