
Có tiếp tục yêu khi có quá nhiểu khó khăn?
Tôi đang như từ mây xanh rơi tõm xuống chín tầng địa ngục. Là một người sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng không quá khó khăn nên tôi được chăm lo và bao bọc khá chu đáo. Tốt nghiệp đại học, tôi thi đậu cao học và nhanh chóng tự tìm cho mình một công việc ở một công ty nước ngoài với mức lương khá ổn so với ngành tôi học. Tôi có hình hình thức ưa nhìn, thân thiện nên nhanh chóng thu hút được một người làm cùng công ty. Anh kém tôi 2 tuổi. Trước đây tôi không bao giờ nghĩ là mình có thể yêu người kém tuổi, nhưng không hiểu sao đối với tôi, anh lại có sức hút rất lạ kỳ. Anh làm IT và là người quản lý trực tiếp của tôi. Mặc dù anh kém tuổi nhưng trong mắt tôi anh là người thông minh, giỏi giang, nhiệt tình, chất phác, hài hước lại cùng quê với tôi, tôi lại học muộn nên ra trường cùng anh (nên tôi thấy mình cũng không già hơn anh, mà bề ngoài trông anh cũng già so với tuổi). Bởi những nguyên nhân đó mà có lẽ mặc dù anh kém tuổi tôi vẫn yêu anh.
Nhưng khi tôi đang ngất ngây với hạnh phúc, tôi tưởng như mình đang có trong tay tất cả thì lúc này đây tôi thấy mình sắp mất đi tất cả. Nhận lời yêu anh được vài ngày thì công ty tôi đang làm đột ngột chuyển những người có vị trí như tôi sang làm online ở nhà để giảm chi phí vì những viêc liên quan đến chuyên ngành tôi học chỉ cần trong thời gian đầu. Do công việc nhạt tẻ, suốt ngày ở nhà, mức lương lại thấp nên tôi cảm thấy rất ngột ngạt về công việc hiện tại. Tôi muốn tìm cho mình một công việc mới nhưng vì tôi theo học một ngành khoa học cơ bản của xã hội nhân văn, một ngành rất khó xin việc, lại trong thời kỳ kinh tế suy thoái nên đã 4, 5 tháng rồi mà tôi vẫn chưa xin được việc. Với mức lương thấp hàng tháng tôi không đủ chi tiêu cho cuộc sống sinh hoạt. Trong khi đó, đúng lúc này gia đình tôi lại sa xút nên tôi không dám xin hỗ trợ từ gia đinh. Trong 3 tháng đầu, anh động viên tôi rất nhiều, lúc nào cũng chăm lo, yêu thương tôi. Và chính bởi thế càng ngày tôi càng thấy tình yêu của mình với anh thêm sâu đậm. Tôi lại càng cố gắng tìm việc mới hơn vì cả tôi và anh đều biết rằng công việc hiện tại tôi đang làm không thể phát triển và ổn định được. Nhưng tôi càng cố gắng lại càng thất vọng. Giờ đây, tôi còn thấy sợ cả việc đi nộp hs xin việc, sợ đi phỏng vấn vì đã thất bại quá nhiều. Trong thời gian gần đây quan hệ chúng tôi có nhiều rạn nứt.
Tôi đã 26 tuổi, cái tuổi không còn trẻ nên muốn công việc nhanh chóng ổn định để tính chuyện gia đinh. Nhưng càng cố gắng tôi lại càng thất vọng. Chúng tôi đã yêu nhau gần 5 tháng nay nhưng anh vẫn giấu nhẹm gia đình sự tồn tại của tôi. Chúng tôi đã dự định tương lai là sang năm sẽ kết hôn và đến mùng 2. 9 năm nay sẽ về ra mắt gia đình anh. Nhưng khi đến thời điểm đó anh lại gạt đi. Anh bảo là gia đình anh đang có chuyện, anh không muốn làm bố mẹ phải phiền lòng thêm, và anh vẫn chưa có gì trong tay. Chúng tôi đã chia tay nhau vì bế tắc trong việc tìm kiếm con đường chung. Nhưng chỉ mấy ngày không liên lạc với nhau thôi tôi đã nhớ anh kinh khủng, tôi vật vã và không chịu đựng nổi. Vì vậy chúng tôi lại quay lại với nhau. Sau mấy ngày đó anh bảo không ngủ được và dằn vặt nhiều nên cũng sa xút nhiều lắm. Anh ốm và gầy nhom đi, nhìn thương lắm. Giữa hai đứa còn nhiều tình cảm nên chúng tôi không dễ chia tay. Mỗi khi bên cạnh anh tôi cảm thấy rất bình yên và ấm âp. Tôi cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi khi hai đứa bên nhau. Nhưng chúng tôi vẫn bế tắc trong việc định hướng tương lai.
Trước đây khi chúng tôi yêu nhau thì 2 đứa có công việc đều ổn định nên tôi nghĩ khó khăn rồi cũng sẽ vượt qua. Giờ thì công việc của tôi thế này, anh ấy lại vừa chuyển sang một công ty lớn hứa hẹn tương lai tốt hơn, nhưng lại đang trong thời gian thử việc. Có khi phải hết năm mới ổn. Hai đứa công việc chưa ổn nên cũng chưa dám ra mắt gia đình vì sợ bị phản đối lại thêm một áp lực nữa. Tôi hiểu và thông cảm cho anh điều đó. Nhưng gần đây, anh không quan tâm đến tôi nhiều như trước. Nhà trọ 2 đứa cách nhau có 2 km nhưng mỗi tuần anh gặp tôi một lần (trước đây là 3 lần một tuần). Ngày nghỉ có những ngày tôi chẳng biết là anh làm gì (trước đây không như thế). Hàng ngày anh vẫn giữ thói quen nhắn tin cho tôi trước khi đi ngủ nhưng anh không còn nói những lời ngọt ngào như trước. Tôi có cảm nhận anh yêu tôi nhưng vẫn không thoát ra khỏi nhứng áp lực nặng nề ( công việc của tôi và anh chưa ổn, sợ gia đình phản đối, anh còn trẻ nên tâm lý chưa muốn lập gia đình..).
Tôi đã cố gắng đặt mình vào vị trí của anh, hiểu và thông cảm cho anh. Tôi không giục anh đưa tôi về ra mắt gia đình nữa. Tôi đặt ra kế hoạch tương lai dài hơn để chờ hai đứa ổn định. Mặc dù rất căng thẳng nhưng mỗi khi bên anh tôi luôn pha trò và vui vẻ để hai đứa thoải mái. Nhưng anh lại ít quan tâm đến tôi hơn trước. Thật lòng ở cái tuổi 26 rồi mà nói là không sốt ruột, không lo lắng thì không đúng. Trước đây, tôi đã dự định về nhà anh trong năm nay xem ý tứ gia đình anh thế nào và quyết định mọi chuyện trong năm nay để sang năm cưới nhưng giờ mọi chuyện thế này nên kế hoạch của tôi hoàn toàn đỗ vỡ. Kéo dài thêm tôi rất lo lắng vì mình cũng không còn trẻ nữa. Chờ đợi thêm 1, 2 năm nữa (đến 27, 28 tuổi) ai biết mọi chuyện thế nào, nhỡ như không như tôi mong đợi thì nổi đau lên gấp bội là chia tay bây giờ. Nhất là tôi chưa thật sự thấy được sự ổn định trong tâm lý của anh để có thể yên tâm chờ đợi. Mà công việc của tôi chưa ổn định nên tôi cũng không có thế để giục anh ấy. Chia tay thì cũng không dễ dàng chút nào vì tôi vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều. Vì quá yêu anh, và cảm thấy anh vẫn yêu tôi nên tôi đã nghĩ là chờ đợi thêm thời gian nữa, tôi sẽ cố gắng thật đáng yêu, thật dễ thương để anh thấy tôi quan trọng với anh thế nào và rồi khó khăn dần sẽ vượt qua. Nhưng tôi lại có cảm giác tôi là một gánh nặng cho anh (mặc dù tôi luôn cố gắng để anh được thoải mái), và rằng anh phải cố gắng và căng thẳng nhiều khi yêu một người hơn tuổi lại có công việc không ổn định như tôi, lại còn phải đối mặt với sự phản đối của gia đinh,... Nhiếu lúc tôi thấy mệt mỏi và muốn buồng xuôi tất cả nhưng chia tay đối với tôi thì thật kinh khủng, tôi không biết mình có thể chịu được không. Tôi đang ở tình thế tiến không được, lùi cũng không xong.
Hiện tại ngoài chuyện tình cảm ra tôi còn bị stress bởi nhiều chuyện khác. Tất cả mọi chuyện đối với tôi đều rất căng thẳng (kinh tế, công việc,...). Cùng lúc có quá nhiều chuyện đến với tôi. Tôi xa sút, gầy sọp đi và xuống sắc nhiều. Thực sự có nhiểu lúc tôi thấy mình rơi vào trạng thái trầm cảm nặng nề. Có những lúc bức bối nghẹt thở muốn gào thét lên..
Tôi rất mong các bạn cho tôi lời khuyên, tôi phải làm thế nào bây giờ?

Cám ơn em! Em cũng cố lên nha. Chị không ở gần bố mẹ, nhưng bố mẹ chị cũng đang rất lo lắng cho chị. Chị cũng sẽ vì người thân của mình mà cố gắng.
Chúc em nhanh khỏi bệnh và vui vẻ nhé!

có lên chị ơi.
thời kỳ khó khăn rồi sẽ qua thôi. Song có khúc người có lúc mà chị
em cũng đang trong thời kỳ khó khăn như chị, em vừa bị bệnh, lại còn trục trặc chuyên tình cảm, nhưng người thân của em luôn bên em, bố mẹ và anh em của mình sec rất đau lòng khi thấy bản thân mình suy sụp như vậy.
chị phải cố lên mọi chuyện sẽ qua thôi, chị phải lạc quan tin tưởng vào tương lai,những gì của mình sẽ là của mình, những gì không phải của mình thì nó cũng ra đi thôi. thời gian sẽ trả lời chúng ta tất cả.
em còn đang phải đối diện với bệnh tật và chuyện tình cảm nhưng em vẫn vô tư đấy thôi. vì em còn cả gia đình luôn ở bên em mà.
chúc chị sớm qua thời kỳ khủng hoảng nha

thanks nhìu nha!

- Bạn nên tìm một công việc nào đó làm cho đỡ buồn, việc mà mình thích ( đừng quan trọng về lương)
- khi có nhiều mối quan hệ xã hội bạn có thể tìm kiếm hoặc là may mắn có một việc làm tốt hơn.
- Vẫn vui vẽ, đi chơi với nhiều người bạn khác. có thể tán tỉnh vui với những người khác.
- không nên cứ chỉ khư khư biết đến một người yêu bạn.
- cái gì càng quan tâm thì càng dễ mất. ko để ý nó sẽ tự đến. hãy tạo cho mình nhiều cơ hội cho tương lai ( hãy cho những người đàn ông khác cơ hội bạn nhé).
chúc bạn hạnh phúc!

uh. Cảm ơn câu trả lời nhé. Nhưng trên đời này vẫn nhiều chuyện yêu mà không đến được với nhau mà.
Mình đang là một cô gái xinh đẹp, có công việc tạm ổn, có học thức cao, được chăm lo bao bọc từ nhỏ và đang có một tình yêu đẹp. Bỗng dưng mình biến thành một kẻ gần như thất nghiệp, tuơng lai mù mịt và đang có nguy cơ mất dần người mình yêu. yêu thì yêu nhưng người ta cũng phải tính đến tương lai, đến công việc chứ? cuộc sống thực tế khác nhiều với tiểu thuyết lãng mạn mà. Nếu có thể viết văn, mình rất muốn viết về tình trạng đào tạo học một đường làm một kiểu của ngành giáo dục (nhất là khối xã hội nhân văn), viết về cơ chế con vưa thì lại làm vưa trong nhà nước, về sự khó khăn của công việc trong thời buổi suy thoái này. Mình đang là hệ quả của tất cả những điều đang tồn tại trong xã hội đó. Và vì sự vất vả của công việc mình đang có nguy cơ mất đi cả người mình yêu.