Cùng nắm tay nhau vượt qua nỗi buồn khi chia tay một tình yêu ?
Mình đã ngồi đọc gần hết các topic trong box tình yêu này... Mình chẳng dám viết gì về mối tình của mình cả vì mỗi lần nhắc lại là lại thấy trái tim mình đau nhói... Mình mới chia tay người yêu có 2 tuần thôi. Lý do thì cũng giống như của các bạn trên này, có bạn gái mới, cảm xúc thay đổi, nêu lý do là em ko phù hợp với gia đình anh nên anh chỉ mún yêu chứ ko mún cưới, rồi thì anh ko sẵn sàng kết hôn....
Mình đã đau buồn cảm giác đến ko còn đủ sức lực và nước mắt để sống tiếp. Nhưng mình thương bản thân mình, thương bố mẹ và những người thân yêu, họ rất đau lòng khi nhìn mình tàn tạ thế này...
Than thở chẳng ích gì... Thôi thì cố gắng giống như Scarlet "Phải để chàng không khinh mình, ngay cả... ngay cả... nếu... chàng không yêu mình nữa.." ... Mình cố gắng lấp đầy cs của mình bằng những công việc khác. Mình định đi học nhảy dancesport vào tối thứ 6 và chủ nhật (8h đến 9 rưỡi) ở số 1 Giang văn Minh, bạn gái nào đi cùng mình không? Chúng mình cùng nắm tay nhau vượt qua nỗi đau này. Rồi mọi chuyện sẽ qua, và ngày mai tốt đẹp hơn sẽ tới... Phải để nỗi đau này khiến ta trở nên hoàn thiện hơn so với trước đây...
Mình còn đi học đàn và một số thứ khác nữa, bạn nào quan tâm cùng nhau chia sẻ nhé, có thể học thêm một ngoại ngữ mới, mua tranh thêu về thêu chữ thập, mua len về đan khăn hoặc học cái gì thật khó như học móc chỉ vậy, hoặc đọc thật nhiều sách... Quan trọng và an ủi hơn cả là trong hoàn cảnh này, chúng ta có thêm nhiều bạn bè, có những người bạn đồng hành cùng đồng cảm với ta... Rồi giai đoạn khó khăn này sẽ qua đi, và ta ko tiếc nuối khi nhìn lại là ta đã sống mòn, sống quá yếu đuối và ủy mị... Cùng nắm tay mình nào...!
Chia tay ai cũng buồn , ai buồn cứ khóc , khóc chán rồi lau nước mắt đứng dậy , nhìn về cái tương lai , nghĩ về cái quá khứ rồi thở dài 1 cái , coi như con gió thoảng , tập trung vào cs hiện tại , người đó đâu đáng để mình suy nghĩ và khóc , trong khi mình khóc vì nỗi đau người ta gây ra cho mình thì người ta vui chơi nơi khác , đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở .
Mình rút ra được kinh nghiệm thế này : đừng là con thỏ non ai cho gì ăn đấy , phải xem và ngửi xem thức ăn đấy có hợp vệ sinh ko ?ăn vào có bị đau bụng k ?có chết k ?biết đâu thức ăn ấy tẩm thuốc độc thì sao ?Ý hiểu sâu xa thế này : ai nói gì hoa lá cành nghe để đấy , cần có thời gian và công sức và kiểm chứng xem lời nói đó là thật hay chỉ là miệng lưỡi hoa lá cành mà thôi .Ai cũng lớn rồi , đâu phải mới lớn , mới va chạm với cuộc đời mà có thể ai nói gì tin ngay ,k thể tìm đâu 1000 người dân có 1 người thành thật với mình , có mối quan hệ nghiêm túc với mình , con trai bây giờ nói thẳng ra toàn hoa lá cành , rót vào tai những lời đường mật , ngọt hơn cả mật ong ý , rồi tạo niềm tin và tình cảm với người khác và thực hiện kế hoạch , mục đích , thủ đoạn với mình , tuy nhiên mỗi người sẽ có mỗi mục đích khác nhau , người thì lừa tình , người thì lừa tình , nhờ mượn tiền hay nhờ đóng hộ tiền đt , hứa hẹn ngày trả ....
Đời nhiều nhân tình thế thái , nhắm mắt và bước qua thôi .
Mình cũng vậy. Đã 3 tháng trôi qua, mình không còn điên khùng "không thể chấp nhận" như ngày đầu nữa, nhưng nỗi đau nó chuyển sang trạng thái khác, kiểu sâu lắng, ám ảnh, dằn vặt.
Thực sự không muốn nghĩ, nhưng có lẽ tc trong thời gian quá lâu, nên ám ảnh nhiều. Cứ mơ ngủ, vậy là hum sau lại mệt mỏi, lại... vật vã. Hãi