
Đứng giữa hai người đàn ông, tính sao đây?
Là một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, tôi phải chật vật lắm mới qua được bốn năm học. Tốt nghiệp ra trường, tôi rất đỗi băn khoăn vì không biết sẽ kiếm việc làm ở đâu.
Đang lưỡng lự giữa về quê giúp cha mẹ việc ruộng vườn hay ở lại thành phố kiếm tạm công việc gì đó, chờ thời cơ thì tôi gặp C - là Giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên kinh doanh những mặt hàng xuất nhập khẩu. Biết hoàn cảnh của tôi, C sẵn sàng chấp nhận tôi vào làm việc ở công ty anh chỉ với một công việc: Trực văn phòng, nghe điện thoại, tiếp khách và sử dụng máy vi tính đánh một vài tài liệu khi cần thiết. Anh đã trả lương tôi 2 triệu đồng/tháng. Đang như người chết đuối vớ được cọc, tôi vui vẻ và yên tâm với công việc, tuy biết rằng mình được đặt không đúng chỗ.
Sau một thời gian làm việc, tôi linh cảm thấy C “để ý” đến tôi. Trái tim con gái mách bảo tôi rằng anh yêu tôi thực sự, chứ không có ý chơi bời hay lợi dụng gì. Anh hơn tôi đúng 10 tuổi, nhanh nhẹn, năng động hoạt bát, có tài kinh doanh, mới 28 tuổi đã dám mở công ty và đứng đầu đã bốn năm, đưa công ty phát triển, tạo công việc cho cả 50 người. Tôi thầm cảm phục anh. Tuy rất có điều kiện nhưng C tỏ ra rất nghiêm túc trong sinh hoạt, không rượu chè, hút sách, nhậu nhẹt, không la cà nhà hàng, quán bar.
C đã dang rộng cánh tay che chở và lo cho tôi đủ thứ. Tôi cảm thấy được anh chăm sóc quá chu toàn. Công việc quản lý điều hành công ty khiến C luôn bận rộn. Việc kinh doanh, tìm các đối tác khiến anh phải thường xuyên vắng nhà, đi đến nhiều tỉnh khác. Vài tuần, chúng tôi không gặp nhau là chuyện bình thường. Qua điện thoại, anh chỉ nói được vài câu rồi lại “xin lỗi” vì có công chuyện. Tuy cảm thấy buồn và nhiều lúc tủi thân, nhưng tôi đã tự an ủi, cảm thông với anh. Và tôi cũng thấy thương anh nhiều.
Chúng tôi đã yêu nhau được một năm như vậy. Một năm sống trong tràn ngập tình yêu thương của anh với mọi sự chăm sóc nhất anh dành cho tôi, đặc biệt là anh hướng tới ngày cưới vào dịp tết năm sau. Tôi náo nức khấp khởi đón chờ tất cả...
Chuyện của tôi như vậy là quá tuyệt rồi còn gì, sao phải kể làm chi? Vâng. Nhưng tôi thật không ngờ, số phận tôi lại có thể như vậy. Chuyện bắt đầu từ...
Do quá bận, hiếm có thời gian nên C đã nhờ T (vừa là trợ lý, vừa là lái xe của anh) quan tâm lo lắng cho tôi. Chấp hành “lệnh” của anh, T đã làm hết trách nhiệm với tôi. T kém C một tuổi nhưng tôn trọng và luôn xưng hô là “anh em”. Tôi thấy T nghiêm túc, đứng đắn, rất đỗi trung thành với C nên cũng quý và tin T. Ngày nào T cũng đưa đón tôi đi về, vì tôi ở xa công ty, lại đi ô tô buýt. Tôi băn khoăn thì T nói: “Xe này là của riêng anh C, em khỏi lo. Vả lại cả công ty biết em là vợ anh ấy đến nơi rồi”, tôi hoàn toàn yên tâm nhận sự đưa đón của T.
Từng ngày trôi đi, khi mà C cứ bận mải lao theo công việc, gần như “khoán trắng” cho T chăm sóc tôi thì T lại luôn gần gũi tôi. T tỏ ra là người khá tế nhị, lịch sự và rất tôn trọng tôi. Tôi thấy anh rất nhiệt tình với mình. Đặc biệt, anh rất được bố mẹ và gia đình tôi quý mến trong khi C chưa làm được việc này. (C chưa kịp một lần về quê thăm gia đình tôi). Và thật trớ trêu, tôi thấy yêu T mạnh mẽ và chân thành hơn cả C nhiều lần. Bằng chứng là trong một lần cả hai người đi công tác ra miền Trung, tôi nhớ T hơn C. Khi mà C thường xuyên gọi điện thoại cho tôi thì tôi lại mong nhận được điện của T.
Tôi đang ở vào một hoàn cảnh thật khó xử. C đến với tôi trước và rất tốt với tôi. Nhưng tính cách anh có phần khô khan, cứng nhắc, mải chạy theo kinh doanh, làm giàu. T thì ngược lại, sống tế nhị, rất tâm lý, tình cảm hơn. Tôi biết là T cũng rất yêu tôi, nhưng là người đến sau, lại sau chính “sếp” của mình. T đang được C tin dùng, trả lương hậu hĩnh. Tôi cũng biết nếu là vợ C thì có cuộc sống sung sướng nhàn hạ; còn đến với T thì hẳn là không thể sung túc bằng. Nhưng tôi thực lòng thấy yêu và hợp với T hơn. Còn với C, tôi chỉ thấy thương và biết ơn. Lấy C tôi có phần yên tâm với dư luận và không cắn rứt lương tâm, còn lấy T thì e dư luận lên án và không hiểu C sẽ đối xử với T thế nào, liệu có còn để T làm việc nữa không. Chúng tôi sẽ còn mặt mũi nào mà nhìn C nữa đây? Tôi vô cùng bối rối, nao núng, không yên lòng chút nào. Rất mong nhận được lời khuyên của các anh chị.
Mai Phương - (Công ty TNHH Bình Minh, quận 3, TP HCM)

Chuyện của bạn quả là vô cùng rắc rối và khó xử. Bạn cũng tỏ ra là một cô gái có lương tâm và trách nhiệm với cả hai người đàn ông. Hãy nói rõ, nói thẳng tình cảm thật của mình cho C biết. Nếu C hào hiệp chấp nhận thì tốt, và bạn cùng T phải coi đó là một ân nhân lớn. Còn nếu C tỏ ra phản ứng, không thuận thì tạm thời, bạn phải dừng lại tình cảm với cả hai, đồng thời tìm cách bàn với T chuyển đến làm việc ở một nơi khác, tránh gặp mặt C. Dẫu sao cũng rất cần sự tế nhị, nhân hậu, tránh tổn thương cho C. Điều này tin rằng bạn hoàn toàn có thể làm được.