
Khó xử vì anh của bạn trai cũng yêu mình?
H điện thoại và hẹn gặp tôi. Lúc đầu, anh chưa nói gì mà chỉ nhìn tôi, giống như cách T nhìn tôi. Tôi cảm thấy sợ. Rồi đột nhiên H hỏi: "Em có yêu T thật lòng không?".
Tôi quen T được 6 năm, từ khi chúng tôi mới bước vào cánh cửa đại học. T là người bạn trai luôn biết quan tâm và chia sẻ với tôi mọi điều. Anh ấy cũng chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ chuyện gì ở tôi. Cả hai chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân khi công việc của anh ấy ổn định.
T có một người anh lớn hơn 2 tuổi là H. Hai anh em họ mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, nên dường như họ rất yêu thương nhau. Vì thế tôi rất kính trọng và coi H như anh ruột mình. H cũng đối với tôi rất tốt.
Vào một ngày, T đi công tác xa đến nửa tháng mới về. T có nhờ tôi qua giúp đỡ cho anh H. Vì bình thường khi ở nhà thì chuyện nấu ăn, giặt quần áo... đều do T làm giúp anh. Nghĩ là anh trai của người yêu nên tôi cũng qua giúp đỡ H trong những ngày T đi công tác. Ban đầu, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ và bình thường như mọi khi. Nhưng sau 1 tuần thì anh H có vẻ lánh mặt tôi, rồi yêu cầu tôi đừng qua giúp anh nữa. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ mình làm không đúng điều gì nên anh ấy giận chăng? Cả mấy ngày liền tôi không đến giúp H nữa vì sợ làm phiền anh.
Đến ngày T sắp công tác trở về, H điện thoại và hẹn gặp tôi. Lúc đầu, anh chưa nói gì mà chỉ nhìn tôi, giống như cách T nhìn tôi. Tôi cảm thấy sợ. Rồi đột nhiên H hỏi: "Em có yêu T thật lòng không?". Dĩ nhiên câu trả lời của tôi là "có". Sau đó H nói: "Vậy nếu anh cũng yêu em thì sao?... Ngay lần đầu gặp em, anh đã thấy thương yêu em. Suốt mấy năm qua, anh cố giấu tình cảm của mình, vì anh sợ làm tổn thương em và T, nhưng giờ anh không thể. Mấy ngày ở bên em anh thấy rất ấm áp...".
Nghe xong tôi vô cùng kinh ngạc, và cố giải thích cho anh chuyện đó là không thể. Nhưng H bảo nếu tôi ngại T thì H sẽ dẫn tôi bỏ đi thật xa. Còn nếu tôi không đồng ý đến vơi anh thì anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, vì thiếu tôi anh không thể sống được. Anh còn lấy nhẫn ra cầu hôn tôi, càng làm tôi hoang mang, khó xử.
Tôi không còn cách nào khác là nói H hãy chờ để tôi suy nghĩ. Tôi không dám từ chối ngay bây giờ vì sợ không biết H sẽ có thêm hành động điên rồ gì. Các bạn ơi, giúp tôi với! Tôi phải làm sao? Vừa không muốn H bị tổn thưong, không muốn tình cảm anh em họ rạn nứt, vừa không muốn mất T. Tôi yêu T còn hơn chính mình, làm sao tôi có thể yêu được anh trai của người yêu mình? Hay tôi mới là người phải ra đi?
tinhsonggio...@yahoo.com
(Theo Zing)

Chào bạn. hoan cảnh của bạn rất giống mình, cứ y như bạn là phiên bản của mình zậy. Mình đã quyết định ra đi và đó là một quyết định làm mình rất nhẹ nhàng, tuy đau lắm bạn ạ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã qua...mình hy vọng bạn sẽ có một lựa chọn thật sáng suốt, không hẳn là theo sự lựa chọn của mình, nhưng dù là bạn có quyết định thế nào đi nữa mà miễn sao bạn không thấy hối hận là được .Cố lên bạn nhé
thanh lan

Bạn ạ,người ra đi nên là anh trai của người yêu bạn.Mình thấy người anh ấy ko được.Gì mà yêu thầm giấu kín mấy năm chứ.Mồ côi cha mẹ từ bé thì 2 anh em thương yêu nhau là đúng.Nhưng tình cảm nam nữ ko có chỗ cho tình anh em xen vào được.Chúc bạn hạnh phúc.
Nguyên

Một điều rất đơn giản hãy từ chối ngay lập tức nếu như thực sự bạn yêu T.thai độ trần trừ của bạn trc những lời nói kia của H càng làm mọi chuyện xấu hơn thôi.bạn bảo phải suy nghĩ càng làm H hi vọng nhiều hơn là bạn sẽ đòng ý.bạn hãy nói thẳng thắn rằng ng bạn yêu chỉ có T và chỉ coi H như một ng anh trai ko hơn..con gái các bạn rất dễ mềm lòng truớc những lời nói như của H đó càng là một sai lầm lớn của bạn mà thôi.
Nguyễn Toàn