
Quan hệ tình dục trước khi cưới nên hay không nên?
Chúng ta vẫn đọc trên các diễn đàn, và báo chí, những tranh luận chưa bao giờ ngừng nghỉ về việc trao gửi thân xác trước hay sau hôn nhân. Chúng ta đôi khi, cười như mếu trước những khoảng cách xa lắc giữa các bài học đạo đức và dòng chảy thực tế của cuộc sống.
Khi nào là sớm, khi nào thì muộn? Nếu bạn muốn nghe, thì tôi sẽ nói cho bạn nghe điều tôi thực sự nghĩ. Đó là, “khi nào” không quan trọng bằng “với ai”. Đây không phải là một bài học đạo đức, mà là điều xảy ra trong thực tế, hôm qua, hôm nay và rất lâu sau nữa. Với ai, đó là vấn đề.
Có rất nhiều người tôi biết đã và đang cảm thấy hối hận cả đời, không phải vì sau hay trước, mà vì trao thân gửi phận không đúng người. Nghĩa là nếu đã nhầm người thì trước hay sau đám cưới đều khốn khổ như nhau. Khi hai mươi hay khi ba mươi tuổi đều xót xa như nhau. Với góc nhìn từ người ngoài, trao nhầm trước khi cưới thì đáng chê trách hơn. Nhưng với chính cuộc đời bạn, đôi khi, trao nhầm sau khi cưới còn tệ hơn nhiều. Nếu chỉ không đúng thời điểm, có thể người ta sẽ nuối tiếc. Nhưng không hối tiếc. Trái lại, nếu không đúng người, thì ở bất cứ thời điểm nào, người ta cũng sẽ hối tiếc.
Vậy thì, khi nào là đúng thời điểm? Khoảnh khắc nào là hoàn hảo để ta xa lìa thơ dại? Phải chăng chỉ có một đáp án đúng duy nhất: đêm tân hôn? Phải chăng trước luôn là sai lầm, và sau luôn là tối thượng?
Có người nghĩ rằng chỉ cần bước qua khỏi “tuổi trẻ em” và có đủ hiểu biết để ngăn ngừa một đứa trẻ sinh ra ngoài ý muốn nghĩa là đã sẵn sàng để tiến đến nơi đó - bờ cấm, ranh giới mà ta phải vĩnh biệt thơ ngây. Nơi ta rũ bỏ mọi lớp áo khoác ngoài, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nơi ta tiến đến trước mặt người ấy chỉ với bản thể của ta, chỉ ta, trọn vẹn ta, ngoài ra không gì khác… Nhưng không phải vậy. Sẵn sàng, là khi ta có đủ hiểu biết, tin cậy, và tôn trọng để ngăn ngừa những vết thương lòng.
Khoảnh khắc ấy sẽ tuyệt diệu nếu có sự yêu thương và trân trọng với đối phương, và với chính bản thân mình. Hoặc tối thiểu, là sự tôn trọng. Đôi khi sự tôn trọng còn quan trọng hơn cả tình yêu. Bởi nếu có tình yêu mà thiếu sự tôn trọng, thì vẫn không đủ. Nếu có đủ sự tôn trọng và nhận đủ sự tôn trọng, bạn sẽ biết, và sẽ có nhu cầu học biết cách khiến việc đó trở nên tuyệt diệu. Ngược lại, nếu thiếu sự tôn trọng, đó sẽ chỉ là một trò chơi hay một hình phạt, hay một trải nghiệm của sự đổi chác, lừa dối, ép buộc, chiếm đoạt, phục tùng, chịu đựng, sợ hãi, xem thường, chán ghét…Và sẽ có ai đó tổn thương.
Người ta nói nhiều về cảm xúc, về ngừa thai, về khoái cảm, nhưng người ta đôi khi quên nói điều này: khoảnh khắc đó là khi ta dễ bị tổn thương. Khi không còn gì giấu giếm, cũng có nghĩa là không còn gì để tự bảo vệ. Khi ta bộc lộ mình rõ nhất, thật nhất, trần trụi nhất, ấy là khi ta trở nên hoàn toàn dễ bị tổn thương. Điều đó đúng cho cả nam và nữ.
Khi ta sẵn sàng ở vào trạng thái dễ bị tổn thương với ai đó, là bởi ta tin vào mối quan hệ sâu đậm. Khi ta trút hết lòng mình, cũng như khi ta trút hết xiêm y vậy, là bởi ta tin.
Tuổi thơ ngây mãi mãi là thiên đường của đời người. Nếu quyết định lìa xa nó vào bất cứ thời khắc nào đi nữa, hãy chắc chắn rằng bạn lìa xa nó để đến một thiên đường khác, chứ không phải là địa ngục. Và hãy chắc rằng mình chọn đúng người bạn đồng hành. Nếu có bất cứ gợn suy nghĩ nào rằng bạn chưa sẵn sàng, rằng bạn chưa đủ tôn trọng, hay chưa nhận đủ sự tôn trọng. Rằng bạn chưa đủ tin cậy, và chưa được tin cậy đủ thì hãy dừng lại. Hãy chầm chậm thôi, không phải để đợi đúng lúc, mà đợi để biết chắc rằng ta gặp đúng người.
Khi còn nhỏ, ta thường mong mình sớm trở thành người lớn, ta muốn bước ngay vào thế giới mênh mông đó, cùng với những quyền vô hạn định. Nhưng, sự thật đắng cay mà chúng ta phải đối mặt là gì? Không ai có thể cưỡng lại thời gian. Thế cho nên cái khoảnh khắc ta sẽ phải / được thành người lớn ấy - khoảnh khắc ta trở thành một người đàn ông, hay một phụ nữ thực sự - trước sau gì nó cũng đến. Và cùng với nó, là bình yên và sóng gió, hạnh phúc và đắng cay, niềm khoái cảm ngắn ngủi và vết thương lòng dai dẳng, những gì ta kỳ vọng và cả những gì ta không hề chờ đợi…đều hứa hẹn sẽ đến theo.
Ngược lại, những tháng ngày thơ dại xa xưa sẽ bỏ ta đi mãi mãi. Vô phương níu kéo

Tất nhiên là không nên rồi.
Cái đó mà còn nguyên thì nó có giá trị đến nỗi k thể định một cái giá nhất định nào được. Nó giông như một cái gì đó thiêng liêng vậy hihi.
Nhưng khổ nỗi tâm sinh lý, làm sao mà kiềm chế được, làm sao mà cưỡng lại được.
Tốt nhất là cứ sống cho ra sống, mất thì đã sao, miễn là mất cho người mình thương yêu và yêu thương mình.
Xã hội bây giờ có khắt khe như ngày xưa đâu. Miễn são mình mất mà tâm hồn mình, tính cách của mình vẫn là mình là được :D
Còn đàn ông mà đề cao cái chuyện "trinh" thì lấy vào cũng hơi bị khổ đấy :D. Hơi bị gia trưởng đấy :D

Mình là con trai không phải con gái đâu nhé! Mỗi ngừoi có 1 suy nghĩ riêng thui, nhưng theo mình là không nên. Nếu thật sự muốn tiến tới hôn nhân thì có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ.
Tội cho vợ tương lai của mình sau đó sẽ phải dùng thuốc ngừa thai (sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sau này), sẽ mang tiếng là ăn cơm trước kẻng (quê lắm).
Nói túm lại là rất tội người phụ nữ. Không nên anh em à! Ráng kìm nén nhé!
Đàn ông nói phải sống thoáng, không quan tâm đến quá khứ của phụ nữ. Đó là điều không đúng. Họ chỉ nói vậy để thể hiện sự khoáng đạt của mình thui, về sau này sẽ không như vậy đâu. Và cũng có khả năng họ đang tìm cách dụ dỗ con gái để đạt được sự thém khát nhất thời. Về sau khi lấy vợ sẽ có lúc nào đó họ sẽ nhìn nhận lại vấn đề đó.
Thui, các đấng mày râu hãy tôi trọng phụ nữ nhé, cố gắng dừng lại khi có thể!

Buồn cười thật! xxx hay ko xxx cũng chẳng thể đánh giá hoàn toàn về 1 con người. Tôi mất trinh thì tôi ko đoan chính hay chị còn trinh nhưng nay chị đi với anh này, mai chị lòng thòng với anh khác. Giờ nói ko quan trọng việc còn trinh hay ko thì ko đúng, đặc biệt lại là đàn ông. Lần đầu tiên tôi xxx, ng yêu hỏi: sao ko ra máu? Anh là ng đầu tiên của em ah? Thề đi? Mình chỉ nói mỗi câu: anh nhìn vào tư cách của em đi, đó là câu trả lời. NG yêu mình ko nói gì cả chỉ mỉm cười. Nói thật, giờ rất ít ng giữ được trong trắng đến đêm tân hôn. Hiển nhiên là vẫn có nhưng số lượng ko nhiều. Nếu đã đủ trưởng thành, tự chịu trách nhiệm những việc mình làm, hậu quả xảy ra chuyện j thì mình chịu, ko oán trách ai thì bạn cứ làm những việc mà mình thích. Cứ tỏ ra là ng phụ nữ công dung ngôn hạnh, ko sống thật lòng mình cũng chẳng hay. Có bạn nói chỉ gần xxx, gần hay xxx rồi thì có khác gì nhau, phải chăng bạn ko tin tưởng ng yêu của mình, sợ mất trinh sau này lấy anh khác, anh ta khinh?
Sau này nếu có con, con mình lớn mình cũng sẽ dạy con những kiến thức để vào đời. Ở thời mình, bố mẹ mình còn chả ngăn cấm được huống chi đời con cháu sau này.
Thêm nữa, comment này ko phải giải thích cho việc mình đã xxx trước đâu. Chẳng ủng hộ cũng chẳng phản đối, mà chỉ nghĩ quyết định thế nào là tùy mỗi ng. Lôi lên đây để cho rằng anh đúng tôi đúng cũng ko hay.
Khi đã xxx rùi thì cũng đã lúc mình hối hận, sau này nghĩ thấy bt, mình gần 3 năm rồi mà lúc nào cũng như lúc mới yêu, xxx khi đã định hướng tốt về tương lai, còn nếu chẳng may ko đến đc với nhau thì coi như ko có duyên phận. Thế thôi.
xxx là chia sẻ chứ ko phải lợi dụng nên tùy ở bạn thui.

Ngắn gọn, quan điểm tôi là thế này:
-không tìm hiểu cho kỹ, rủi lấy về mà "không xong" thì cả đời ôm hận!
-mà tìm hiểu thì phải có mức độ, có giới hạn!
-con trai phải biết nghĩ và tôn trọng cho người bạn gái chứ, con gái bị thiệt rõ ràng rồi!
Nhưng với quan điểm thoáng hiện đại thì: "dù có ra sao cũng chẳng sao!"
Đạo đức tương đối, phù hợp với nhận thức của thời đại mà thôi!
-Tốt nhất là có đăng ký kết hôn rồi, thì muốn làm gì thì làm!
Chẳng qua thì cũng chỉ là 1 hình thức mà thôi!

Không nên chút nào bạn ah!yêu nhau các bạn trẻ đương nhiên sẽ có những cử chỉ thật thân mật và....là cần thiết nhưng mình nghỉ các bạn gái nên giữ lại cho mình 1 chút nào đó để bước chân vào nhà chồng chứ?