
Tôi nên làm gì? và phải làm gì bây giờ?
Tôi là một người con gái miền Trung Du, nơi mảnh đất khô cằn chỉ có đất đỏ và nắng, những con đường heo hút, những quả đồi trọc lưa thưa, những ngôi nhà tranh nghèo nàn. Nhưng chính nơi đây đã cho chúng tôi một tuổi thơ dịu ngọt như quả chín đầu mùa.
Năm 17 tôi thi đỗ vào một trường ĐH rồi tôi xa quê lên TP, với bao nhiêu bỡ ngỡ lo toan, gia đình tôi phải chay vay từng ngày để cho chị em tôi được ăn học, nhìn dáng cha mẹ già đi, những vết nhăn trên khuôn mặt ngày một rõ hơn. Tôi cảm thấy rất buồn...
Ngày tôi tốt nghiệp tôi quyết định ở lại thành phố xin viêc, bởi vì tôi nghĩ ở thành phố sẽ có nhiều cơ hội tốt cho tôi. Tôi xin vào một công ty xây dựng, lương cũng khá ổn. Dù mới ra trường nhưng lương của tôi cũng khá cao so với các bạn khác và được ưu ái rất nhiều.
Tồi tôi gặp anh, anh đang là một công chức nhà nước, dáng dấp hơi gầy, mặt lúc nào cũng đăm chiêu, con người cũng có vẻ cũ kỹ quê mùa như tôi. Con người ấy khiến cho tôi muốn tò mò, muốn được chia sẻ và cả cảm thông nữa. Sau này tôi mới biết mẹ anh mất sớm, anh cũng không hợp với tính bố (mà có lẽ bố anh là một người gia trưởng và bảo thủ). Anh sống lầm lũi như một cái bóng vô hồn.
Thế rồi chúng tôi đã yêu nhau, anh ân cần và chăm sóc tôi và tôi cũng vậy.
Một năm, hai năm, ba năm trôi qua chúng tôi vẫn yêu nhau như thế, không có gì thay đổi, nhưng lòng tôi cảm thấy bất an và đặt ra một câu hỏi. Tại sao yêu nhau lâu như vậy, chúng tôi đã có công việc ổn định cả rôi và cũng nhiều tuổi nữa. anh ấy 29 còn tôi 26.
Có một lần tôi hỏi khéo "anh định tương lai của chúng mình sẽ thế nào, em muốn biết để còn chuẩn bị tâm lý trước" anh nhìn tôi, rồi lại đăm chiêu nhìn xa xăm và nói: gia đình anh không đồng ý cho anh lấy em, bởi vì nhà em xa, chúng mình lại không hợp tuổi...
Nghe đến vậy tôi cảm thấy trái tim tôi đau đớn vô cùng, nó như hàng nghìn mũi chim trọc ngoáy vào tận sâu trong lồng ngực, nước mắt tôi đắng chát chảy ngược vào tim.
Vậy mà bao nhiêu năm nay tôi vẫn tin tưởng, vẫn yêu anh cho dù bạn bè, gia đình góp ý tôi cũng để ngoài tai. Vì tôi nghĩ hạnh phúc của tôi là phải do tôi chọn. có lẽ tôi đã sai...
Bao nhiêu năm tôi chỉ biết yêu một người duy nhất là anh, tôi tin tưởng anh tuyệt đối, tôi đã bỏ qua tuổi thanh xuân của minh để nuôi dưỡng một tình yêu không trọn vẹn. Chẳng khác nào dã chàng se cát biển đông.
Rồi chúng tôi quyết định chia tay, lúc ấy tôi mới biết thế nào là đau khổ, là buồn. tôi chẳng muốn ăn gì, đêm về cũng suy nghĩ lung tung, gần như đêm nào cũng thức trắng, cảm giác thật đáng sợ.
Anh thì già đi trông thấy, đôi mắt hốc hác, thân hình gầy lom khom, bao nhiêu công sức tôi chăm sóc yêu thương anh, giờ đây cũng tan nát như một giấc chiêm bao. Anh lại trở về nguyên hình như ngày xưa, thiếu thốn tình cảm và cũng đau khổ chẳng kém gì tôi. Khi gặp nhau chúng tôi ai cũng vờ như mình mạnh mẽ, va giữa chúng tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng làm như vậy lại cứa vào lòng nhau những vết thương sâu hơn gặp trăm lần.
Rồi một ngày như không thể chịu đựng thêm được nữa, anh đã hẹn gặp tôi. Chúng tôi đã ngồi bên nhau thật lâu rồi anh nói: hãy cho anh một cơ hội để anh thuyết phục gia đình, vừa yêu anh, vừa thương anh nên tôi đã nhận lời và hi vọng, qua lần nay anh sẽ biết trân trọng tình yêu của chúng tôi hơn.
Rồi đến hôm nay, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là bước sang một năm kế tiếp kể từ ngày anh hưa sẽ thuyết phục gia đình, tôi vẫn thấy anh im lặng, tôi cũng không hỏi vì tôi sợ câu trả lời của anh vẫn là câu đầu tiên anh trả lời tôi ngày ấy.
Tôi nên làm gì? và phải làm gì bây giờ?
Tôi rất mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn!
Trân trọng!

Có lẽ anh ta bị bố át hết vía nên vẫn chưa dám hỏi đâu. Tôi đoán anh này là người yếu đuối, nhu nhược nếu quyết tâm lấy thì sau này bạn sẽ làm chồng nên hãy tự quyết định cho sớm đi. Nếu cưới anh ta hãy ép anh ta đưa bạn về ra mắt xem vấn đề cụ thể thế nào rồi tự giải quyết với bố anh ta. Nếu không thì thôi dừng lại cho sớm và hãy đọc bài này bạn nhé! Có ích cho bạn đấy
http://www.lamchame.com/forum/entry.php/4725-%C4%90i%E1%BB%83m-nh%E1%BA%B9-m%E1%BB%99t-huy%E1%BB%87t-t%C3%AA-li%E1%BB%87t-c%E1%BA%A3-t%E1%BB%A9-chi___-Dotchuoinon.com?bt=9988#comment9988

Hic.mình hiểu tâm trạng và cảm giác cảu bạn
có lẽ bạn cứ chờ và cho anh ấy cơ hội nhưng cũng ko nên bở qua những cơ hội của bản thân.
Hãy để và tìm cho mình 1 ngã rẽ để khi thất vọng với mqh kia thì bản thân ko cảm thấy tuyệt vọng
Cố gắng lên bạn !

thời gian trôi đi cũng đã gần 1 năm kể từ ngày anh ấy nói "hãy cho anh một cơ hội để anh thuyết phục gia đình, vừa yêu anh, vừa thương anh nên tôi đã nhận lời và hi vọng, qua lần nay anh sẽ biết trân trọng tình yêu của chúng tôi hơn." theo em chị nên nói chuyện thẳng với anh ấy thì hơn chứ cứ kéo dài như vậy không tốt cho chị và cả anh ấy

toi cung giong bn da cho ng ta thoi gian de suy nghi nhung roi a ay cung ko vuot qua dc.dung la khong con yeu de chia tay nhung chinh toi cung phai doi dien voi no cung phai chap nhan dieu do. du sao thi thoi gian se lam voi di noi buon.toi dang co gang va hi vong ban cung co gang

ban a con gai co lua co thi tuoi xuan troi di qua nhanh lam ,ban nen cho a ay mot moc thoi gian cụ the neu a ko giai quyet dc chuyen gd thi moi nguoi se lua chon cho 1 1 con duong rieng chu cu doi cho nhu vay /?thi den bao jo chu .chuc ban dua ra quyet dinh sang suot .