
Có phải tôi thật ngốc?
tôi không biết các bạn ngĩ sao về cái ngàn vàng đó từ người con gai, tôi đã yêu và đươc yêu như chưa bao giờ được yêu, cô ấy cho tôi hạnh phúc khi ở bên cô ấy, tôi đã yêu cho đi va không muốn nhận lại điều gì cho đến khi tôi được biết cái ngàn vàng đó "em đã chao cho 1 người khác" tôi đã tha thứ va yêu nhưng tại sao tôi lại bị ám ảnh bới điều đó, tại sao tôi đã chấp nhận tha thứ cho cô ây mà sự ám ảnh ấy không thể rời bỏ tôi! tôi đa yêu cố ấy rất nhiêu khi chính cô ấy nói ra cái điều đó tại sao tôi lại bị ám ảnh có phải tôi ngốc không?
tình yêu ..... ôi tình yêu có phải chung tình va giữ gin cho người yêu la ngốc ! cố ấy là bạn tôi 1 người bạn hoc trung 1 lơp đã rất lâu khi cánh cổng ngôi trường cấp III ngày nào giờ đã khép lại giờ chỉ còn la kỷ niêm, bạn bè thầy cô chỉ con là quá khứ cho đến khi buổi hop lơp sau đám cưới của 1 đứa bạn cùng lớp và tôi gạp lại cố ấy cho nhau số điện thoại va liên lac cho nhau . Tình yêu đã đến với tôi thật tình cờ , những nụ hôn thât ấm ap va ngọt ngào cái cảm giác ngen ngao va hôi hôp lại tim đến tim tôi mỗi khi trên chiếc honda trên đường đến nha cố ấy con đường đap xe đi hoc ngày nào bỗng nhiên dai hơn va khac xua nhiều quá! cái ngăy tôi câm bó hoa trên tay va chiêc nhẫn câu hồn lẽ ra la ngay tôi HP nhất tại sao lại la ngay tôi thất vọng ê trê và bị ám ảnh bởi cái thứ đươc coi la "màng trinh" kia chiếc nhẫn ấy tôi vẫn chưa chao tay! cô ấy đã nói " tớ đã không còn lữa" những giọt nước mắt đã rơi trên vai tôi , tôi nge tim minh thắt lại khi nhình những giot nước mắt ấy ! tôi đã chấp nhận và yêu cô ấy và cần thời gian để cái điều đó không còn ám ảnh trong tôi và chiếc nhẫn câu hôn tôi đã giữ lại để cho mình thời gian! các ban cho minh lời khuyên làm sao để tôi không còn bị ám ảnh làm sao để tôi giữ lại hạnh phúc cho mình tôi biết răng tôi yêu cô ấy hơn cả bản thân tôi va tôi yêu cô ấy bao nhiêu thì nỗi ám ảnh về cái "màng trinh" khốn khiếp ấy ám ảnh tôi bấy nhiêu...................... hix

nếu tôi đã yêu ai,thì cho dù quá khứ thế nào cũng ko quan trọng bạn ak,quan trọng là hiện tại và tương lai thôi,....người ta sống cho hiện tại và tương lai chứ chẳng ai sống cho quá khứ hết....

thì ra hoàn cảnh của bạn cũng tương tự như tôi nhưng chắc bạn đau khổ hơn tôi rất nhiều vì bạn đã gần cầu hôn rồi mới biết sự thật. tôi cũng như bạn. đã chấp nhận tha thứ mà nỗi ám ảnh về việc đó lúc nào cũng tồn tại trong tôi. thật đau khổ. tôi muốn hỏi bạn 1 câu: bạn gái bạn có yêu bạn hơn bạn yêu cô ấy không? nếu cô ấy yêu bạn rất nhiều và sống tốt cho tương lai thì ko có lý do j phải xa nhau cả. cô ấy cũng phải đau khổ rất nhiều đấy bạn ạ. cũng như bạn nói:nếu bạn vấp ngã bạn sẽ đứng lên hay cứ nằm đó. cô ấy đã đứng lên được, đã vượt qua tất cả để sống. bạn hãy quên đi tất cả và sống thật tốt với cô ấy. tôi không chắc tôi sẽ làm được nhưng tôi sẽ cố gắng hít sức. chúng mình cùng cố gắng bạn nhé. HP đang chờ đợi chúng ta...