
Mong mọi người giúp mình , mình rất khó quên người này , liệu quên có là liệu pháp tốt nhất?
Mình và bạn trai quen nhau được 1 năm 2 tháng kể từ ngày 29/10/2010 tới bây giờ. Mình và btrai quen nhau lúc còn học chung trường cấp 3 nhưng khác lớp, người đó lớn hơn mình 1 tuổi, mình thông qua bạn mà biết được người đó , mình và người đó cùng hẹn nhau xuống sân gặp mặt, cả 2 đều chịu và qua ngày hôm sau đi xem phim , sau đó là quen nhau , quen nhau gần 3 tháng thì mình cùng những đứa bạn gái đi chơi.Trong lúc đi chơi, người đó gọi mình nghe giọng con trai thế là người đó ghen , mình bực quá nên cúp máy rồi khóa máy , lúc về thì mình thấy người đó đã qua tới nhà mình và khóc ,kể lể với mẹ mình, mình rất giận nhưng sau đó mọi chuyện đâu vào đấy, mình nhận lỗi và kể lại hết những người con trai nào đã thích mình và như thế nào. Người đó cũng nghe và bỏ qua hết. Đến tháng thứ 7 quen nhau, mình đã đậm tình cảm với người đó , mình gần như giành mọi thứ tốt nhất cho người đó, nhưng đó cũng là khoảng thời gian mà mình và người đó phải xa nhau vì gia đình người đó phải dọn về bình dương. Thế là 1 tuần lại gặp 1 lần , chỉ vậy thôi. Mình vẫn nhắn tin, vẫn gọi điện thoại và quan tâm nhau như mọi ngày chỉ có ít gặp thôi. Mình vẫn tin tưởng và yêu thương người đó hết mình, lúc nào cũng đợi ngày người đó về ( trong tuần chỉ về thứ 6 thôi , vì trường cho nghỉ). Đến khi quen được 1 năm thì cũng là ngày sinh nhật mình tròn 18tuổi, mình và người đó cùng về nhà và đã "quan hệ" với nhau,người đó nói thương mình, chịu mọi trách nhiệm và sẵn sàng cưới mình. Mình thì thương người đó nên mới giành tất cả. Cả 2 gần như hạnh phúc. 1 tháng sau mình và người đó xảy ra xích mích, mỗi tối người đó không nhắn tin cho mình nhiều như trước, cứ 10h tối mới nhắn tin hoặc gọi điện thoại ( người đó nói phải dọn bàn ăn cho ba mẹ người đó), mình cũng đồng ý và để mọi chuyện êm xui, mấy ngày sau người đó nói là dạo này ba mẹ người đó nói người đó phải đi chơi với người cậu có vai vế ở bình dương , quen biết rộng rãi để tạo "lợi thế" ( cậu chỉ lớn hơn 1-2tuổi). Mình bắt đầu sợ và lo lắng vì cứ mỗi tối mình gọi điện thoại lại nghe tiếng ồn ào và phức tạp, lúc nào cũng karaoke và đi nhậu nhẹt. Mình lo sợ, và khóc.. Mình đã âm thầm xuống bình dương để gặp mặt người đó nhưng người đó không có nhà đến khi mình gọi về thì mới biết là đang đi chơi với cậu. Mình khóc và không biết làm gì ngoải sự hoang mang , lo sợ . Từ từ mẹ mình cũng biết chuyện và đã can thiệp vào, mẹ mình có nói chuyện với 2 đứa, giao kèo với nhau 1 trong 2 đi chơi sẽ nhắn tin và nói cho nhau biết để tránh có sự hiểu lầm và lo lắng. Cả 2 đều đồng ý, mình đi đâu cũng nói cho người đó biết, trong khi mình gọi người đó hỏi " anh đang ở đâu" thì người đó chỉ nói " anh đi với cậu sao phải nói em biết, đâu phải đi với bạn đâu?". Cứ vậy mà cái ghen trong mình cứ nổi lên và mất đi sự tin tưởng, mình và mẹ đã đi 1 chuyến xuống bình dương để gặp bạn mẹ, mình đã gợi ý với mẹ qua nhà người đó vì muốn thấy người đó là vui rồi, nhưng khi qua nhà thì mình chỉ thấy cả nhà tối om, mình đợi tới 6-7h tối vẫn không ai về, mình bắt đầu nghi ngờ, gọi người đó thì người đó nói đang ở nhà bình dương, phụ ba mẹ này kia ( trong khi nhà không có ai và đóng kín mít tối om) , mình mới hỏi lại nhiều lần, người đó vẫn nói vậy. mình không chịu nổi mới nói là mình đang ở trước nhà anh ở bình dương đây. lúc đó anh mới nói là anh đang ở với ba mẹ ở gò vấp ( anh còn 1 nhà ở gò vấp), anh nói ba mẹ anh không cho đi chơi nên mới nói dối mình để mình không giận anh vì mỗi lần mình biết anh về mình thường muốn gặp anh ngay nên mình mới vậy, mình ghét vì anh nói dối nên mình mới "giả" nói là mình bỏ nhà đi không cần anh quan tâm nữa, anh gọi mình liên tục mình còn nhớ là 20 cuộc, mình mới nói là mình thử lòng anh thôi, mình không ngờ ba mẹ anh biết chuyện và cấm anh không được ra gặp mình, anh đòi chia tay mình nữa, mình tức nên chở mẹ lại nhà anh, ba mẹ cả 2 bên đã trở mặt với nhau và không thèm nói chuyện với nhau, mình còn nhớ lúc mình qua đứng trước nhà anh, mình đã thấy anh trong nhà nhưng anh không ra mở cửa cho mình mà đi 1 mạch lên phòng. Mình sốc lắm, tủi lắm. mình biết mình đã sai quá rồi, nếu như anh không nói dối mình chắc mình đã không làm vậy. mình hối hận lắm. Rồi cứ ngày qua ngày tình cảm mờ nhạt dần, tuần đầu sau khi xảy ra xích mich, anh còn nhắn tin hỏi thăm mình như thường lệ, anh còn nói mình và anh cùng vượt qua , anh chỉ muốn mình là vợ anh thôi. Mình cứ nuôi hi vọng từ đó, mình tin có ngày mình và anh được bình thường trở lại, mình cứ đòi gặp ba mẹ anh để được nhận lỗi và mong 2 bác cho mình quen trở lại, nhưng anh cứ nói ba mẹ anh nóng và không chịu cho gặp, đến khi chuyện gần tới 1 tháng, mình và anh không liên lạc nhiều như trước, anh bắt đầu nhậu nhẹt, đi bar, sống buông thả, mình buồn lắm, anh nói chuyện với mình lạnh dần. Mỗi khi mình gọi chỉ toàn mình nói , anh chỉ biết ùm, rồi anh im lặng. Đau như thắt nhưng vẫn cố hàn gắn, mình đã gặp mẹ anh và nói với mẹ anh mong mẹ anh thông cảm và bỏ qua, khi mình gặp anh mình thấy vui và ôm anh thật chặt, mình nhớ anh ấy lắm.. Mình cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn định trở lại, nhưng những lần sau mình nhắn tin với anh là :"tối nay em gặp anh nha" , anh chỉ trả lời là " anh bận rồi , em đừng đi". Nhưng vì mình không nhận được , mình đã xuống nhà anh ở bình dương, ba mẹ anh gọi về, anh bực mình dằn vặt mình, cọc với mình, mình tủi thân lắm, chỉ biết khóc, mình không ngờ thời gian chỉ 1 tháng mà anh thay đổi như vậy, nhưng mỗi lần mình hỏi :" sao anh thay đổi nhanh đến vậy, em phải làm sao hả anh?" , anh chỉ nói " một khi ly nước bị bể rồi, có cố gắng làm gì cũng vẫn lưu lại vết nứt". Mình là người chịu chảy máu, đau khổ để được cái ly toàn vẹn, nhưng anh thì lại nhìn và nhìn mình đau khổ chứ anh không thông cảm với những gì mình đang làm là vì anh, mình đã nhận hết lỗi của mình và mong anh trở lại như xưa, anh nói cứ cho anh thời gian đi 1-2tuần gì đó. Mình đã chờ đợi trong hi vọng, nhưng mình không nghĩ lại mong manh đến vậy, 1 tuần trôi qua, mình nuôi hi vọng, mình nhớ anh, chỉ biết khóc để vơi đi chứ không dám liên lạc với anh, bạn mình thì nói anh đã có người khác rồi nên mới lạnh nhạt không liên lạc với mình, giữa anh đang có sự lựa chọn giữa mình và cô gái đó, mình vẫn không tin, mình vẫn nuôi hi vọng. Đến tối hôm nay là được 1 tuần, mình nhớ anh, gọi anh và chỉ nghe anh nói lạnh lùng với mình, mình khóc nhưng anh lại nói "em khóc thì anh cúp máy", mình nói mình nhớ anh, anh chỉ biết "ừ, anh biết rồi"rất lạnh lùng , gần như cuộc gọi của mình không còn giá trị với anh nữa, anh chỉ toàn nói chuyện với bạn anh mà mặc kệ mình bên đây có nói gì đi nữa. mình đau như thắt, cuối cùng mình nói với anh " em phải chờ đợi anh bao lâu? em nhớ anh lắm? em mong anh trở lại như xưa". anh lặng thinh không nói gì. Mình khổ lắm nên mới nói với anh "em chỉ cần biết anh có người mới em sẽ không phiền anh nữa" , anh chỉ nói " ừm.. anh có người mới rồi". Mình đau lòng, nói không nên lời. mình chỉ biết khóc, và chúc anh hạnh phúc thôi. Đến khi mình nói" anh có thể gặp em lần cuối được không" , anh liền nói " thôi thôi không gặp nữa" rồi anh cúp máy lạnh tanh. mình cảm thấy xung quanh mình dần tối đi, tối mù mịt và chỉ biết úp mặt khóc, khóc để quên đi người mà bây giờ đã trở thành người yêu của người khác. Mình tưởng anh vẫn như trước, anh vẫn đợi ngày mình và anh bình thường trở lại. Có lẽ là tại mình, lúc xảy ra xích mích, vì mẹ anh có thái độ không tốt với mẹ mình, mình đã tức giận và nói anh phải chọn giữa mình và mẹ anh, mình không biết sao mình lại làm vậy, anh nói anh không muốn mất ai cả, rồi mình nói chia tay anh vì anh yếu đuối,không lập trường, anh đã khóc, anh nói anh không muốn nghe mình nói gì cả. Mình cảm thấy trong đây toàn là lỗi của mình, mình buồn lắm, mình không thể làm gì hơn ngoài việc nhớ anh và những kỉ niệm hồi còn quen cứ tràn ngập về. mình lục lại những đoạn chat giữa mình và anh lúc còn quen, mình đọc và khóc nhiều lắm,mình không nghĩ chuyện lại đến nhanh với mình như vậy, nhưng trong lúc quen mình anh đã chat lại với người bạn gái cũ của anh, nói chuyện quan tâm nhau và rất vui vẻ, nhỏ đó hỏi anh đã quen ai chưa, anh nói chưa quen ai mà vẫn giữ những món quà mà nhỏ đó tặng anh ( trong khi anh đã quen mình được 7 tháng). Mình thật sự không biết tình cảm anh giành cho mình có thật hay không, mình đã hỏi anh lúc lần cuối nói chuyện, anh nói thật hay không cả 2 đều biết mà. mình chỉ biết khóc và hối tiếc, mình nhớ anh lắm, mặc dù mình biết anh đã và đang hạnh phúc, không có mình anh vẫn sống tốt, nhưng sao khi không có anh mình vẫn thấy nhớ anh và thương anh nhiều hơn, nếu như anh và mình không "quan hệ" thì chắc mình đã không sợ mất anh, mình không ghen tuông đến vậy. Mình hối hận vì những gì mình đã làm, làm anh cảm thấy mình tẻ nhạt, mất đi sự tin tưởng lẫn nhau. Mình đang cố quên anh, và sống thật tốt để anh thấy mình vẫn ổn và sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường, chỉ mới hôm qua anh và mình còn nói chuyện điện thoại lần cuối, và anh cúp máy trong lạnh lẽo, mình nhớ mãi cái lúc đó. mình biết anh đã thật sự quay đi rồi. mình cứ tưởng anh và mình sẽ cùng vượt qua nhưng thực chất chỉ còn mình yêu anh và nhớ anh...

cám ơn bạn rất nhiều vì những lời chia sẻ bổ ích
mình cũng tin thời gian sẽ sớm xóa hết . Chỉ vì mình anh cứ nói là cho anh thời gian anh sẽ trở lại như xưa, nên mình cứ nuôi hi vọng chứ thực chất nửa tháng vừa qua không có anh mình vẫn ổn và vui vẻ, vì hi vọng ngày đó mau tới nên cứ 1 mình ôm , ai ngờ anh đã có người khác . hì. đúng là khi yêu mà đụng đến qhệ thì khó có thể nói được. có người qh xong lại yêu nhiều hơn, nhưng mình không may mắn như vậy. Mình phải tập quên anh trong cô đơn mình mình thôi. Mình mong các bạn hãy cho mình lời khuyên và giúp mình thoát khỏi con đường mù quáng này. Anh sẽ không quay về mà anh đã vui vẻ, mình phải hiểu như vậy.Nhưng mình lại khó làm quá các bạn à!

ai cũng vậy mà, chia tay người yêu thì đau là chuyện thường, huống chi bạn yêu ng ta nhiều như thế. mình cũng vậy nè, chưa quên dc ng yêu đầu tiên.... mà chia tay cúng sắp dc 1 năm rùi... nhớ lắm nhưng mà dần dần thì quen và bớt đi. thời gian là liều thuốc tốt nhất mà. nhìu ng còn đau hơn bạn nhiều ấy chứ. hì. ko sao đâu, buồn 1 chút, đau khổ 1 chút cúng hay, đành chấp nhận thôi. cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng vui, cũng thuận buồm đâu... trc' khi anh ta đến bạn vẫn sống tốt mà, bây giơ ko có anh đấy thì có sao đâu. cố lên nhé.
mà ăn cơm trc kẻng như vậy bi h cũng nhìu, đừng tin lời con trai tụi mình nha.hehe
nói thật là " con gái thì nghĩ đến tình yêu, con trai thì nghĩ đến tình dục" hì.
nên là đừng tin tưởng mấy ng nói ngon ngọt quá.
chúc bạn sớm vui trở lại nha.